Bản vẽ thiết kế ngoại thất của khách sạn Tống thị sau hai đợt điều chỉnh bước đầu đã được hoàn thiện, nhưng bản thiết kế nội thất vẫn mãi không được đưa lên.
Liên Chi phụ trách liên hệ với khách sạn bên này, thỉnh thoảng dò hỏi Jeef Steven về tiến độ.
Jeef đẩy lại một chồng bản vẽ, nói: “Đây là bản vẽ đã hoàn thiện một phần, cô nhìn xem?”
Trong khoảng thời gian này hai người thường xuyên giao lưu, Jeef biết cô cũng hiểu biết về thiết kế kiến trúc, biết gì sẽ nói.
Liên Chi cẩn thận xem kỹ, nói: “Mật độ không gian hợp lý, màu sắc phối hợp cũng đáp ứng yêu cầu công năng, chỉ là…”
Jeef cười nhẹ nói: “Có cái gì cứ nói.
”
Liên Chi nói: “Cảm giác có chút có hoa không quả.
”
Cô nói xong mới nhớ tới hắn là người nước ngoài, có lẽ không hiểu từ này: “Chính là thiết kế quá mức hoa lệ mà xem nhẹ…”
“Cô gái, tôi ở Trung Quốc thời gian cũng tương đối lâu, khả năng tiếng Trung không tệ.
”
Liên Chi cười.
“Tôi cũng có cùng quan điểm với cô, nhưng vài lần điều chỉnh đều không quá lý tưởng.
”
Jeef nói ý tưởng về ánh sáng đều là nhóm của Thẩm Hi phụ trách, bọn họ cũng thảo luận rất nhiều lần, nhưng mỗi lần thay đổi đều cực kỳ nhỏ.
Liên Chi liếc mắt một cái nhìn ra phần lớn đều là thiết kế của Thẩm Hi.
Giải thưởng lớn năm đó khiến cô ta ở trên con đường hoa lệ nếm đủ ngon ngọt, vì thế mấy năm nay thiết kế ngày càng trầm trọng hơn.
Jeef phụ trách thiết kế khách sạn 5 sao nhiều năm như vậy, đối với thị trường cực kỳ mẫn cảm, trực giác nói cho hắn biết thiết kế nội thất như vậy tương lại tỷ lệ bị đào thải rất cao.
Nhưng thiết kế của Thẩm Hi thực sự bổ sung cho diện mạo của khách sạn, toàn bộ đội ngũ thảo luận lâu như vậy ý kiến vẫn không đồng nhất.
Liên Chi thấy hắn sứt đầu mẻ trán, vì thế đề nghị.
“Nếu hiện tại không có ý tưởng, hay là tôi lái xe chở anh đi dạo một vòng Dung Thành, nhìn xem cảnh quan thưởng thức kiến trúc?”
“Cô là đang trốn việc sao.
”
Liên Chi cười nói: “Trừ khi anh đến chỗ Tống tổng khiếu nại tôi, nếu không thì không ai biết.
”
Jeef cười ha ha.
Liên Chi lái xe chậm rì rì, đường phố Dung Thành quanh co ngoằn ngoèo, lên dốc xuống dốc là chuyện bình thường, rất có tính địa phương.
Cô đưa đến khách sạn 6 sao duy nhất ở Dung Thành.
Ngoại hình được cư dân mạng đặt biệt danh là chiếc khăn quàng cổ, nhưng nhiều năm như vậy, vẫn là một trong những kiến trúc tiêu biểu nhất Dung Thành.
“Khách sạn này tôi biết, do văn phòng kiến trúc KFP thiết kế, cho nên cũng có một vị trí nhất định trong lịch sử kiến trúc.
” Jeef nói, “Nhưng mà nghe nói những năm gần đây số người vào ở khá thấp?”
Liên Chi gật đầu: “Nó gần như đã phá sản rồi, đang chờ người chủ mới đến tiếp quản.
Hay là chúng ta vào trong xem đi.
”
Nếu đã tới, tại sao lại không vào.
Liên Chi đặt một phòng suite, sau khi vào cửa, mặt tiền thiết kế cổ kính hiện ra.
“Khách sạn này được xây vào thế kỷ trước, lúc ấy nổi lên phong trào văn hóa cổ đại, vì thế nhà thiết kế nội thất đã kết luận rằng văn hóa Trung Quốc sẽ ngày càng trở nên phổ biến hơn trong tương lai, đem thiết kế nội thất định vị theo hướng cổ điển.
”
Liên Chi nói, “Ai mà có thể ngờ vài chục năm sau văn hóa phương tây lại du nhập vào, cộng với sự tác động của làn sóng Hàn Quốc, những thiết kế cổ kính ngược lại không được giới trẻ ưa chuộng, cho nên sau này liền trở nên vắng bóng.
”
Jeef cười nói: “Có phải trong lời nói của cô có ẩn ý gì không.
”
Liên Chi nhẹ cười: “Đương nhiên không có.
”
Jeef không nói, nhưng vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
Hiện giờ trên thị trường phong cách châu u và phong cách Địa Trung Hải đang rất phổ biến, thiết kế của bọn họ cũng không ngoài xu hướng tiếp tục sử dụng phong cách này, nhưng sự phổ biến này có thể kéo dài bao lâu?
Liên Chi lại đưa hắn đến công ty cải tạo nhà lớn nhất địa phương.
Công ty cải tạo nhà này mới thành lập cách đây chưa đến mười năm, nhưng đã nhanh chóng tạo được danh tiếng trên thị trường, xét đến cùng chính là định vị được trong lòng công chúng.
Jeef nói: “Cô dẫn tôi đến đây làm gì?”
Liên Chi nói: “ Mang tổng thiết kế đến xem nhu cầu của dân chúng, về sau nhu cầu của khách hàng ở khách sạn rất có thể sẽ trung với họ.
”
Bàn bên cạnh họ đi tới một nhà già trẻ, cơ hồ là tam đại đồng đường.
*Tam đại đồng đường: ba thế hệ ở chung một nhà.
Người vợ muốn có phong cách công chúa mộng mơ.
Nhưng đồng thời lại đưa ra nhu cầu của cha mẹ, còn có hai đứa nhỏ đang ở thời điểm nghịch ngợm nhất, nếu căn phòng bị va đập quá nhiều, rất nhanh bị hỏng.
Nhà thiết kế cuối cùng kiến nghị sử dụng phong cách tối giản, cắt bỏ tất cả những cái hoa hòa lòe loẹt.
“Nhà xét đến cùng là cho người ở, nếu nhà của anh chị làm theo thiết kế này, không quá hai năm đều sẽ bị những bức vẽ, những nét bút của hai đứa nhỏ làm cho hư hại, sau này muốn sửa lại cũng rất khó khăn, hơn nữa người già có thói quen đặt đồ vật ở mọi ngóc ngách, tôi khuyên anh chị nên dành ra một phòng để làm kho đồ…”
Jeef ở bên cạnh yên lặng lắng nghe.
Nhưng hắn đột nhiên hiểu được bản thiết kế này có vấn đề gì, ý tưởng của nhà thiết kế hoàn toàn là chủ quan, không tính đến nhu cầu của người sử dụng.
Những vị khách của khách sạn sau này muôn hình muôn vẻ, dựa vào danh tiếng và đề xuất để thiết lập vị thế trên thế giới.
Nếu không có sự giới thiệu của công chúng, vậy thì chỉ có thể là quá cao ngạo, thiết kế Thẩm Hi đưa ra quá tiểu chúng.
Hắn thâm ý mà nhìn Liên Chi.
“Liên Chi tiểu thư, cô có phải đã nhìn ra vấn đề ở đâu? Nên mới đưa tôi đến đây.
”
Liên Chi cười cười: “ Cũng không có, lúc mới thực tập tôi chính là làm việc cho một công ty cải tạo nhà, tương đối rõ ràng nhu cầu người bình thường là cái gì.
”
“Không phải tương đối rõ ràng, cô quả thực rất nhạy cảm với định vị thị trường.
” Jeef cười nói, “Cảm ơn cô đã khiến suy nghĩ của tôi thông suốt.
”
Liên Chi: “Có thế giúp được anh thật tốt.
”
Jeef trịnh trọng mời: “Không biết cô có hứng thú tham gia vào nhóm kế hoạch thiết kế khách sạn lần này với vai trò cố vấn không?”
“Tôi có thế chứ?”
Liên Chi vui vẻ nói.
Cô đã nghĩ đến việc tự đề cử bản thân, nhưng dù sao dự án này quá lớn không được xảy ra nửa điểm sai sót.
Hơn nữa cô còn có thân phận thư ký nằm ở bên trong.
“Đương nhiên, lý lịch của cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc này.
”
*
“Tôi không đồng ý!”
Sau khi Thẩm Hi biết được chuyện này, nổi trận lôi đình, “Jeef, anh cũng quá trẻ con, Tống thị coi trọng dự án này như vậy, anh lại nhét một thư ký ngoài ngành vào nhóm lập kế hoạch, đây là đang chơi trò gia đình sao?”
“Arianna, cô ấy không phải người ngoài ngành.
” Jeef nghiêm mặt nói, “Liên Chi tiểu thư học chuyên ngành thiết kế kiến trúc, cũng có giấy chứng nhận tương ứng, với khứu giác nhạy bén của cô ấy tôi cho rằng việc tham gia nhóm kế hoạch không có gì không tốt.
”
Thẩm Hi cười mỉa: “Cô ta có tác phẩm tiêu biểu không? Cô ta ở trong giới kiến trúc có chút tiếng nói nào sao? Dùng loại người tiểu lâu la như vậy quả thực là xúc phạm tôi.
”
“Theo tôi vinh dự ở quá khứ, không thể lấy ra làm tiêu chuẩn để đánh giá một người.
”
Jeef lại nói: “Chuyện này tôi đã nói cho Karen, ông ấy không có ý kiến.
”
“Jeef anh nên hiểu rõ, khách sạn này ông chủ họ Tống!”
Hai người bởi vì chuyện này ở trong đoàn đội phát sinh tranh chấp, Thẩm Hi còn báo lên Tống Diệc Châu.
Tống Diệc Châu bình tĩnh nghe, không nói một lời.
Để loại bỏ hoàn toàn ý nghĩ này của Jeef, cô ta thậm chí còn gọi thêm cả hai giám đốc thiết kế đến để cùng bày tỏ sự vô lý khi thư ký tham gia vào nhóm với tư cách cố vấn đặc biệt.
Cô ta ở một bên khí thế chiến thắng, trong khi Liên Chi lẻ loi đứng đó thế đơn lực mỏng.
Toàn bộ quá trình yên lặng lắng nghe, cho dù Thẩm Hi ám chỉ cô vô danh không họ, cũng không hé răng nửa câu.
Tống Diệc Châu bên này nghe xong, cũng không vội kết luận, mà ngược lại nhìn về phía Liên Chi.
“Liên Chi, cô cảm thấy thế nào?”