Lời này chính là ám chỉ lần đầu bọn họ gặp nhau, cô cũng như vậy bị người ta quấy rối, hắn anh hùng cứu mỹ nhân.Liên Chi rõ ràng cũng nghĩ tới.Hoắc Dao thấy ánh mắt cô lóe lên, tai đỏ lên xấu hổ, có chút không chỗ dung thân.Những người khác không hiểu chuyện gì, kinh ngạc nhìn về phía hắn, không biết người đàn ông phủ đầy hàng hiệu này và Liên Chi có quan hệ gì.“Cậu mẹ nó là ai?” Giám đốc Giang tức giận nói.Hoắc Dao nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn, hơi cúi người đưa tay cho Liên Chi.Cô ngẩn người.“Vẫn ngồi đó, không tính đứng lên sao?”Giữa tiếng mấy người đàn ông trêu chọc, Liên Chi đưa tay cho hắn.Từng ngón tay mềm mại, cảm giác bóp nhẹ là có thể vỡ.Hoắc Dao hơi sử dụng lực.Cô liền giống như con gà bị nắm, nhẹ nhàng một xách, liền dựa theo lực của hắn đứng dậy.“Đối phó loại cặn bã này, không cần nhiều lời.” Hoắc Dao đút tay vào túi quần, liếc nhìn người đàn ông đối diện, có chút khinh thường pha chút trêu chọc.“Tôi vừa mới báo cảnh sát.”*Cảnh sát vài phút liền tới, hai bên tranh chấp không nhường.Giám đốc Giang kiên trì khẳng định mình bị oan, nói rằng chưa hề chạm vào Liên Chi, nói hắn đã lên đến chức giám đốc sao có thể mạo hiểm cách chức đi làm loại sự tình này.“Đều là cô ta, cô ta vu oan hãm hại, câu dẫn không thành liền đem nước bẩn hắt lên người tôi.”So với tên giám đốc Giang chó cùng rứt giậu, Liên Chi lại quá mức bình tĩnh.Hoắc Dao dựa vào tấm kính ngăn phòng nhàn nhạt nhìn, không có anh hùng cứu mỹ nhân, xem cô ứng đối như thế nào.Không ngờ, cô không nói một lời lau nước mắt, môi còn vẫn run run, rõ ràng là rất sợ hãi.Cô lấy điện thoại từ balo ra, nói: “ Anh cảnh sát tôi có chứng cứ.
Buối sáng lúc anh ta yêu cầu nộp báo cáo đã cảm thấy ánh mắt anh ta không đúng.
Để đề phòng, trước khi đến văn phòng vào buổi chiều tôi đã bật ghi âm trước.”Theo ngón tay cô ấn xuống, di động truyền đến giọng nói thuyết phục của giám đốc Giang.“Liên Chi à, em là một cô gái thông minh.
Em phải biết sống thế nào là tốt nhất cho mình.
Ngồi bên ngoài văn phòng kia làm việc cật lực cũng chỉ được bốn năm ngàn lương, tôi còn thấy tiếc.
Trẻ tuổi xinh đẹp như em không phải nên được che chở sao.
Nếu có thể, anh nguyện ý làm cái kia che chở em____”“Con mẹ nó, ai cho phép cô ở văn phòng ghi âm?” Giám đốc Giang đột nhiên nổi giận, muốn lao sang đánh cô, nhưng cảnh sát đã ngăn hắn lại.“Thành thật mà nói, chúng tôi ở đây cũng dám động thủ, là anh muốn chiếm tiện nghi đúng không?” Cảnh sát lên tiếng.Sự tình đến bước này, mọi người cũng đều sáng tỏ, việc này chính là giám đốc Giang ý đồ quấy rối Liên Chi.Phát sinh loại chuyện như vậy, giám đốc Giang không thể tiếp tục làm việc ở công ty, còn phải chịu trách nhiệm hình sự.Trong khi những cô gái khác thở phải nhẹ nhõm, họ cũng cảm thấy tiếc cho Liên Chi.Với tình hình này, cô cũng không thể ở lại công ty được nữa.Hoắc Dao từ đầu đến cuối thờ ơ lạnh nhạt, lại có chút hứng thú mà liếc nhìn Liên Chi.
Trong mắt cô ngưng đọng nước mắt, nhưng vẫn thẳng lưng đến cuối cùng không chịu khuất phục.Nữ nhân nhìn giống một con thỏ yếu đuối, không nghĩ tới còn rất có khả năng bảo vệ chính mình.Liên Chi cuối cùng lựa chọn không hòa giải, nếu đã điều tra rõ ràng, giám đốc Giang có thể bị giam giữ.Xung quanh mọi người đều giải tán, sự tình đến bước này cũng coi như có kết quả, Hoắc Dao đưa thẻ nhân viên xong cũng chuẩn bị rời đi.Đột nhiên, ống tay áo sơ mi của hắn bị một lực nhẹ nhàng kéo lại.________Mình chỉ đăng tại , các trang khác đều là reup.
Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất.
Cảm ơn các bồ ^^.