Hoắc Dao chỉ tựa lưng vào ghế nhìn cô uống, cũng không nhắc đến chuyện con gái nên uống ít đi.
“Chai thứ hai, chính là vừa rồi ở công ty, không ngờ lại khiến anh đụng phải chuyện như vậy, cảm ơn anh.
” Cô nói xong cũng tự cảm thấy có chút ngượng ngùng, trên mặt hiện lên vài tia xấu hổ.
Cô uống hết một chai nữa đặt xuống bàn, ánh mắt Hoắc Dao thêm vài phần hứng thú.
“Nói đến tôi cũng thấy khó hiểu, sao mấy loại chuyện này toàn xảy ra với cô? Anh hùng cứu mỹ nhân cũng không có chuyện gì mới.
”Cô càng thêm xấu hổ, nói: “Tôi cũng không biết, không có cô gái nào muốn gặp loại sự tình như này cả.
”Cô không biết nguyên nhân, nhưng Hoắc Dao lại rất rõ ràng.
Không có gia thế cùng thực lực hỗ trợ, chỉ có nhan sắc mỹ miều cũng giống như bông hồng đã nhổ gai, ai cũng muốn hái.
Công bằng mà nói, Liên Chi quả thực rất đẹp.
Ngay cả Hoắc Dao, người đã quen thấy phụ nữ xinh đẹp, cũng phải thừa nhận rằng cô gái này có một loại duyên dáng nằm ở đâu đó giữa kiêu ngạo và quyến rũ, khiến đàn ông mê mẩn nhất.
Lúc này cô ngồi đó, đôi mắt đào long lanh, khuôn mặt dưới bím tóc đuôi ngựa bé hơn lòng bàn tay, chiếu ánh đèn trông giống như viên bạch ngọc.
Hoắc Dao có tâm tình ngắm nhìn nữ nhân, cảnh đẹp ý vui.
Liên Chi lại đối hắn nâng chai lên, Hoắc Dao cũng rất thoải mái, cầm chai bia hướng về phía cô.
“Chai thứ ba này…” Liên Chi nhìn hắn, ánh mắt chân thành “Cảm ơn anh, Hoắc Dao.
”Cảm ơn anh cùng Thẩm Hi đã biến tôi từ tác giả thành đạo nhái, cảm ơn anh để lại một vết nhơ thật đậm trong cuộc đời tôi.
Cảm ơn anh xuất hiện khiến tôi xuống dốc không phanh, rơi vào vũng bùn.
Tôi nên báo đáp anh như thế nào đây?Liên Chi uống một hơi cạn sạch, rõ ràng đang cười, nước mắt lại chảy ra.
Cô duỗi tay lau sạch, càng lau nước mắt lại càng chảy, ướt đầy mặt.
“Này, đừng uống nữa.
” Hoắc Dao nhìn không được.
Hắn không có tâm trạng ở lại đây đôi co với người say rượu, đang muốn giơ tay tính tiền.
Cô uống đến say khướt, cự tuyệt xua tay: “Tôi hôm nay tâm trạng rất tốt, để tôi uống thêm một chút.
”Cô dí sát anh, đôi mắt đỏ hoe thì thầm: “Kể cho anh nghe, thời đại học tôi đã gặp một chuyện rất kỳ lạ.
Rõ ràng là tác phẩm chính mình thiết kế, nộp lên lại bị giảng viên đánh giá là sao chép.
Tôi khiếu nại gần nửa năm không hề có kết quả, cuối cùng đến tư cách làm nghiên cứu sinh cũng bị hủy bỏ, nói tôi không có đạo đức nghề nghiệp.
”Cô áp sát mặt lên chiếc bàn nhỏ, bên cạnh là một vũng dầu mỡ.
Hoắc Dao rũ mắt nhìn, đáy mắt đen tối có vài phần kích động, nhưng không có chút thương cảm.
Hắn biết chuyện này, lúc trước Thẩm Hi bất ngờ dành giải thưởng lớn, rồi lại vướng vào rắc rối đạo văn.
Hoắc Dao đã xem qua tác phẩm này, so với phong cách trước đây của Thẩm Hi khác một trời một vực, khi đó hắn cũng đã đoán được ngọn nguồn câu chuyện.
________Editor: Thanh QuyMình chỉ đăng tại , các trang khác đều là reup.
Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất.
Cảm ơn các bồ ^^.