Lời kia còn chưa nói xong, trên môi đã dán lên một mảnh mềm mại.Không rõ là ai hôn ai trước, nhưng trong phòng tắm, tiếng chạm môi ướt át càng lúc càng lớn, mấy ly rượu nhạt, không gian ái muội, không còn nơi nào phù hợp hơn để nảy sinh quan hệ.Hoắc Dao hung hăng hôn cô, trong nháy mắt lấy lại thế chủ động, đầu lưỡi ở khóe miệng cô khuấy đảo đến long trời lở đất.Hắn không phải quân tử, mỹ nhân trong lòng mà không loạn, huống hồ đây lại là nhà hắn.Cô muốn tránh cũng không được, thuận theo mà nhắm mắt lại, thanh âm “ưm”, “ư” phát ra cực kỳ ái muội.
Sức lực của người đàn ông thật sự quá mạnh, cơ hồ hôn cô đến không thở nổi.Cô chịu không được lùi về phía sau, vòng eo mảnh khảnh bị hắn nắm lấy gắt gao ôm chặt, hắn có chút tỉnh táo, nhưng trong miệng quá mềm, quá thơm, bất quá không được tới một giây.Bàn tay Hoắc Dao luồn theo vạt áo đi vào.Dưới lớp áo ren mỏng là đồi núi đầy đặn phập phồng, hắn không vội xé mở lớp vải kia mà dùng lòng bàn tay thô ráp vuốt ve dọc theo mép ngực.Cơ thể Liên Chi lập tức run lên, chân mềm nhũn muốn trượt xuống.Hoắc Dao chặn ngang đem eo cô nhấc lên, tay kia lướt qua lớp ren, bao trùm lên bộ ngực mềm mại, tùy ý kích thích.
Khóe miệng cô lại không tự chủ được mà phát ra tiếng rên rỉ “ưm ư…”Một cảm giác kích thích khó tả dâng lên ở vùng bụng dưới của Hoắc Dao, hắn cứ như vậy xem như bánh bao mềm mại mà xoa, mà nhào nặn, lúc nặng lúc nhẹ, khiến cái miệng nhỏ kia phát ra thêm vài tiếng nức nở.Không gian phòng tắm chật chội oi bức, ái muội tràn ra bốn phía, âm thanh triền miên xen lẫn tiếng nức nở cùng xin tha.Không biết từ lúc nào, cánh cửa mở ra, hai cơ thể chồng lên nhau di chuyển từ phòng tắm lên chiếc giường lớn.Trên tấm ga trải giường màu xanh nhạt, cơ thể tuyết trắng của người phụ nữ bị đè chặt, áo sơ mi xé hết cúc kéo xuống tận eo, lộ ra nhũ hoa cương cứng cùng chiếc bụng phẳng lỳ.Làn da trắng nõn mềm mại như tuyết đối ngược hoàn toàn với cơ thể nam nhân màu đồng rắn chắc đem cô đè dưới thân.So sánh cả hai, giống như đậu hũ rán.Môi lưỡi quấn quýt, đầu lưỡi triền miên, tay hắn dọc theo nhũ hoa cương cứng đi xuống, vuốt ve chiếc bụng nhỏ.Cảm giác mềm mại êm ái, nhịp tim tăng lên từng đợt khiến đầu Hoắc Dao tê dại, ngón tay cuối cùng chui vào quần lót, bao trùm lên nơi mềm mại non mịn nhất.“A~”Cô phát ra thanh âm kiều diễm, vừa mới tràn ra được nửa chữ, đã bị hắn nuốt lại vào trong miệng.
Ngón tay Hoắc Dao chạm đến hoa huyệt run rẩy, hắn đang muốn nhẹ nhàng vào trong thăm dò.Đột nhiên, điện thoại vang lên, tiếng nhạc chuông thanh thúy.Hoắc Dao mở choàng mắt, dục vọng dày đặc trong mắt lập tức rút lui.Nhìn người phụ nữ say rượu nằm dưới thân mình, đôi mắt mơ hồ mê ly, môi phím hồng, miệng hơi hé hớp lấy từng ngụm không khí.Rõ ràng là bộ dáng vừa bị khi dễ.Cũng đích xác là bị khi dễ, hắn đè lên ngực cô, bàn tay phía dưới không ngừng di chuyển xoa bóp.
Một ngón tay đã len vào bên trong quần lót, chỉ cần đâm xuyên vào là có thể lấy hết bao nhiêu mềm mại.Hoắc Dao dừng lại hồi lâu, hắn đại khái cảm thấy bản thân điên rồi, bàn tay bất giác rút ra bên ngoài.Đối với chuyện nam nữ, hắn rất coi trọng tình nguyện, chưa bao giờ lên giường cùng người người phụ nữ đang say mơ màng như vậy.Điện thoại không ngừng đổ chuông liên tục, người ở đầu dây bên kia rõ ràng rất cố chấp, hắn không trả lời sẽ không chịu dừng lại.Người phụ nữ bên dưới đang nhắm mắt ngủ say, bất tỉnh.
Hoắc Dao một chút cũng không nhìn, hắn đứng dậy kéo chăn sang một bên đắp cho cô.Tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên, Hoắc Dao cầm lấy di động nhìn, người gọi đến là Thẩm Hi.Khóe miệng hắn có chút cong lên, khoác áo choàng tắm rồi ra ban công nghe điện thoại.“Thẩm đại tiểu thư, biệt lai vô dạng.”*Biệt lai vô dạng: "Biệt lai" nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, "vô dạng" nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu "biệt lai vô dạng" thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại.Gió nhẹ thổi vào ống nghe, khiến giọng điệu bình thường của hắn lại trở nên xa cách.Đầu bên kia có tiếng nghiến răng ken két, hiển nhiên là bị hắn dẫn Liên Chi đến câu lạc bộ kích thích, yêu cầu hắn nhanh chóng cắt đứt.Gió thổi tung mái tóc trên trán Hoắc Dao, đôi mắt đen nhánh càng thêm vẻ lạnh lùng.Hắn cười nhạt.“Tại sao tôi phải nghe lời cô?”Trong phòng, Liên Chi chậm rãi mở to mắt, đáy mắt không còn chút men say mê loạn như lúc trước.Qua lớp cửa kính, cô nhìn bóng dáng lười nhác của người đàn ông trên ban công, cơn gió nhẹ thổi tung góc áo, thỉnh thoảng lại đập vào cột tường.Đôi mắt cô tràn đầy lạnh lẽo.________Editor: Thanh QuyMình chỉ đăng tại , các trang khác đều là reup.
Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất.
Cảm ơn các bồ ^^.