“Đưa cho tôi những gì cô vừa viết.
”“Hả?”Cô ngây người nhìn hắn, không có cử động.
Nhưng Tống Diệc Châu vẫn ngồi đó nhìn cô, rõ ràng hắn ngồi cô đứng, nhưng ánh mắt của người đàn ông lại cực kỳ áp bức.
“Tôi đang nói tiếng Trung Quốc.
”Liên Chi không địch lại áp bức, nhưng lúc hấp hối vẫn muốn giãy giụa một chút.
“Tống tổng, tôi mang về hoàn thiện lúc sau giao đến cho anh được không?”Hắn không nói gì, ánh mắt vẫn tiếp tục dừng trên mặt cô không di chuyển.
Liên Chi đành phải đặt tập note lên bàn làm việc của hắn, đó là một cuốn sổ mỏng, Tống Diệc Châu cầm lấy, mở ra, hắn đọc nhanh như gió, một chữ cũng không nói.
Liên Chi cảm giác trái tim mình lỡ một nhịp, bản ghi chú này khẳng định không quá khả quan.
Tống Diệc Châu đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.
“Bội số lợi tức đầu tư, cô dịch thành lợi tức đầu tư?”Ngữ điệu của hắn vẫn bình thường, Liên Chi cảm thấy mặt mình nóng rát, như có vô số mũi kim nhỏ đang đâm vào.
Đây là lỗi dịch thuật cơ bản nhất.
“! Tôi xin lỗi.
”Tống Diệc Châu tựa lưng vào ghế, lại nói: “Tại sau phía sau để trống một đoạn?”Giọng nói của hắn nghe không có quá nhiều cảm xúc, ngay cả ánh mắt cũng không mang theo hàm nghĩa.
Nhưng chính sự thờ ơ, không để lọt vào mắt đó khiến Liên Chi cảm giác có một loại hổ thẹn, hận không thể trực tiếp chui xuống đất.
“Tôi…Tôi…Xin lỗi Tống tổng.
” Liên Chi nói, “Một đoạn này là do lúc đó tôi nghe không hiểu, anh cho tôi một chút thời gian, tôi trở về sau đó…”Tống Diệc Châu gõ gõ tay lên bàn, giọng nói vẫn bình thường: “Tôi nhớ rõ yêu cầu bắt buộc của vị trí thư ký phải biết tiếng Đức thương mại.
”Liên Chi cắn môi: “Đúng vậy, tôi cũng có chứng chỉ liên quan, chỉ là…”Cô muốn giải thích rằng đã lâu rồi không có ôn tập lại tiếng Đức một cách bài bản, nhưng lời còn chưa ra đến đã bị Tống Diệc Châu chặn lại.
“Chỉ là? Lại cho cô thêm thời gian?”Hắn giúp cô nói ra lời muốn nói, ý cười trên khóe miệng lại có chút lạnh lùng, “Vị trí này chẳng lẽ để cô đến kiểm tra kiến thức rồi lấp vào chỗ trống?”Mặt Liên Chi bỗng chốc đỏ bừng như máu.
Tống Diệc Châu lại lãnh đạm mà liếc nhìn cô một cái, như thể cô có xấu hổ đến đâu cũng không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.
“Nếu đến hội nghị cơ bản cũng có thể phiên dịch thành như vậy, Thần Đạt không thích hợp với cô.
”Hắn nói xong, không chút nào quan tâm mà vùi đầu vào xem tài liệu.
Liên Chi xoay người rời đi, mắt rưng rưng xấu hổ.
________Editor: Thanh QuyMình chỉ đăng tại , các trang khác đều là reup.
Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất.
Cảm ơn các bồ ^^.