Liên Chi trở lại phòng thư ký, cảm giác xấu hổ nóng rát vẫn còn nguyên trên mặt, giống như có vô số cây kim đâm vào.
Da mặt cô đang bốc cháy.
Liên Chi đeo tai nghe, lấy bút ghi âm ra muốn phiên dịch lại một lần.
Nhưng đoạn ghi âm vừa mở, cô ngồi trước máy tính giống như mất hồn, ánh sáng xanh trên màn hình mơ hồ phản chiếu đôi mắt đẫm lệ.
Cô cụp mắt xuống, lệ rơi đầy mặt.
So với vừa rồi ở văn phòng bị Tống Diệc Châu giáo huấn, Liên Chi càng khó chịu việc mấy năm nay cô tự bỏ bê bản thân.
Trong thời gian đại học, hàng năm cô đều giành học bổng, đồng thời tự học thêm tiếng Đức và tiếng Pháp.
Dù đứng trước hàng vạn người, cô vẫn có thể dõng dạc mà phát biểu, không chút nào luống cuống.
Ước mơ của cô là trở thành một nhà thiết kế nội thất hàng đầu, tất cả vinh quang đều thuộc về cô.
Vì cái gì cô mặc kệ chính mình để trở thành như thế này?Sau khi bị Thẩm Hi sao chép, cô liền tự sa ngã, không bao giờ nghĩ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Trái tim Liên Chi thắt lại.
Cô lập tức lau nước mắt, chuyên tâm vào nội dung trong tai nghe, vừa nghe vừa nhẩm lại, một bên nhanh chóng gõ trên bàn phím.
Có đoạn nào không hiểu cô nghe đi nghe lại, từ vựng thương mại không chỉ khó phát âm, hơn nữa tính chuyên ngành cũng cực kỳ cao.
Liên Chi liền lên mạng xem thử, chuyển đến sách “Văn bản đàm phán tiếng Đức chuyên nghiệp” để tra cứu.
Cuộc họp kéo dài nửa tiếng, trước đó cô đại khái nghe lại vài lần, bây giờ chỉ cần vài phút là có thể làm xong biên bản.
Nhưng hai năm sa ngã làm Liên Chi thụt lùi một cách nghiêm trọng, cô không thể tiếp tục rơi xuống.
Cơn ác mộng làm gái mại dâm ở kiếp trước vẫn đọng lại trong tâm trí.
Chỉ cần một chút ý nghĩ buông lơi, liền sẽ vĩnh viễn không ngừng sa ngã, cô không thể giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.
…Hơn 7 giờ tối.
Ánh đèn sáng rực trước khung cửa kính sát đất, quang cảnh thành phố về đêm hiện lên như như một bức tranh họa vào đáy mắt.
Tống Diệc Châu lát nữa phải quay về nhà cũ, Tống lão gia có việc tìm hắn, nên bây giờ rời công ty sớm.
Vừa ra khỏi văn phòng, toàn bộ tầng lầu đều tối om, khu vực sảnh lớn chìm trong bầu không khí lạnh lẽo.
Chỉ có một phòng thư ký vẫn sáng đèn.
Hắn đi ngang qua, liếc nhìn.
Cô vùi đầu trước máy tính, đeo tai nghe, chuyên chú gõ gì đó.
Ánh sáng xanh từ màn hình mơ hồ phản chiếu trên khuôn mặt cô, trắng tinh mịn màng, nhưng lại có một vệt nước mắt khô cạn trên đó.
Có thể nhìn ra được đã khóc thầm.
Hắn nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, không chút nào để ý mà rời đi.
*Sáng sớm hôm sau, Liên Chi khó khăn rời khỏi bàn làm việc.
Tối qua cô dịch bản thảo, lại học thêm một ít tiếng Đức, mãi đến ba bốn giờ sáng mới xong, Liên Chi lười trở về nhà, trực tiếp ở trong phòng làm việc ngủ thiếp đi.
Cô đang nghĩ hôm sau sẽ mua một chiếc giường gấp, không thế cứ ôm bàn ngủ như vậy.
Liên Chi cầm túi trang điểm đi vào nhà vệ sinh, chuẩn bị đơn giản gọn gàng, lúc thoa son cô lại do dự.
Bây giờ cô là thư ký, Tống Diệc Châu vốn dĩ đã có thành kiến với cô, trang điểm quá đậm chỉ sợ sẽ khiến cho hắn thêm phản cảm.
Cô đổi sang màu son tự nhiên nhẹ nhàng thoa một lớp, cảm giác thiếu nữ ngập tràn tinh thần tỏa sáng.
________Editor: Thanh QuyMình chỉ đăng tại , các trang khác đều là reup.
Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất.
Cảm ơn các bồ ^^.