“Hoắc Thường, có cần tôi xin lỗi cậu không?”Vẻ mặt hắn mang theo bất hảo vừa có nét điên cuồng, Hoắc Thường chợt nhớ tới lúc còn nhỏ, Hoắc Dao suýt chút nữa dùng súng máy bắn nát đầu mình.
Sao anh ta dám? Co rúm người lại lắc đầu.“Vậy tôi đi đây.
Thật là một bữa cơm vui vẻ, lần sau lại gặp.”Hoắc Dao đứng dậy, đặt tay lên vai nhị phu nhân: “Mẹ, con đi đây.”Nói xong, hắn bước thẳng ra đại sảnh, mặc kệ sắc mặt của những người khác ra sao.Hoắc Dao vừa lên xe, nhị phu nhân đuổi tới.“A Dao, việc này con hơi quá đáng, trước mặt mọi người đối xử với Hoắc Thường như vậy.”Hoắc Dao hạ kính xe xuống, có chút không hiểu người phụ nữ này: “Mẹ, hắn nói như vậy trước mặt mọi người, mẹ không tức giận sao?”Nhị phu nhân nhăn mặt nói: “Chỉ là trẻ con nói đùa thôi.”Hoắc Dao cười tự giễu, bà ấy nén giận cả đời, lấy lòng trên lấy lòng dưới, cũng không biết vì cái gì.Ngày thường hắn không ở đây, có thể tưởng tượng mấy vị phu nhân kia sẽ chế nhạo bà ấy thế nào.“Con mua cho mẹ một căn biệt thự ở Thanh Vân, mẹ chuyển qua đó sống đi.” Hoắc Dao nghiêm mặt nói, “Có việc gì thì quay lại.”Nhị phu nhân lắc đầu: “ Ta vẫn nên ở lại đây.
Sống cũng khá tốt.”Hoắc Dao châm biếm: “Có gì tốt? Đợi biến thành trò cười cho bọn họ sao?”Nhị phu nhân mím môi, Hoắc Dao cũng không buồn nói thêm: “Tùy mẹ.”Hắn lái xe dọc theo khu nhà rời đi.Bóng cây bên đường lắc lư, ánh nắng ảm đạm chiếu vào trong xe di chuyển.Hoắc Dao đốt một điếu thuốc, hạ kính xe xuống, làn khói thở ra bay dọc theo đường nét khuôn mặt hắn.Biểu cảm có chút bất định không rõ ràng.Từ nhỏ hắn bị Hoắc Kỳ Sơn đưa ra nước ngoài, không được gần gũi với mẹ, nhưng việc bà ấy là gái điếm vẫn luôn là cái gai trong lòng.Có người muốn tìm đường chết mới ở bên tai hắn nhắc đi nhắc lại chuyện này.Hoắc Thường…Trong mắt hắn hiện lên một tia tà ác, nhưng chỉ thoáng qua.Lúc này, điện thoại di động đặt trên bảng điều khiển sáng lên, Hoắc Dao lúc đầu không quan tâm, nhưng liên tiếp mấy tin nhắn gửi tới.Hắn vừa cầm lên nhìn, là Liên Chi gửi lời mời ăn tối.Từ mấy cái biểu cảm, có thể nhìn ra cô ấy có bao nhiêu mừng rỡ.Hoắc Dao lười gõ chữ, trực tiếp gọi điện cho cô.Phải mất vài giây đầu bên kia mới kết nối được, âm thanh như tiếng muỗi kêu.“Hoắc Dao.”Hoắc Dao trêu chọc nói: “Chưa ăn cơm à? Không có sức gì vậy.”“Không, tôi đang ở chỗ làm, lẻn chạy đến nhà vệ sinh.” Liên Chi ngượng ngùng sờ sờ mũi, lại nói: “Tôi thật sự trúng tuyển.
Để cảm ơn, có thể đãi anh một bữa được không?”Hoắc Dao cười: “Lại bữa ăn giống lần trước sao? Ăn xong rồi để tôi khiêng về?”“Không không không…” Cô lập tức giải thích, “Là món Ý, nghe nói nhà hàng đó rất nổi tiếng ở cao ốc Chung Khê.
Lát nữa anh có thời gian không?”Hoắc Dao nói: “Được.”________Editor: Thanh QuyMình chỉ đăng tại , các trang khác đều là reup.
Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất.
Cảm ơn các bồ ^^.