Sau một phen oán trách, lão tổng khoảng bốn mươi tuổi bên cạnh nhìn vào Liên Chi.
“Nói đến vẫn là cô bé này gọi Tống tổng đi, chuyện chúng ta mới nói được một nửa, bây giờ làm gián loạn có phải nên tự phạt ba ly.
”“Nói rất có lý.
” Bọn họ cười lớn.
Câu chuyện ném đến chỗ Liên Chi, cô đương nhiên không thể giả vờ không hiểu.
Cô cầm ly rượu vang đỏ mới rót đầy ly, xin lỗi rồi ngửa đầu ra uống cạn.
Nhưng bọn họ vẫn như cũ không buông tha.
“Nào có chuyện một ly kính toàn bàn, lại nói Tống tổng uống rượu trắng, thứ cô uống là rượu vang chẳng lẽ muốn mặt mũi lớn hơn cả lãnh đạo sao?”Ông ta nói xong rót đầy rượu trắng vào ly đã cạn của cô.
Liên Chi hoảng sợ: “Lãnh đạo, chuyện này thật sự không được, tôi không biết uống rượu trắng.
”“Không biết thì học thôi.
Không phải chúng ta ở đây cũng đều từ từ học sao.
”“Như vậy đi, nếu hôm nay cô uống hết ly này, chúng tôi sẽ thả người đi.
Bằng không, Tống tổng đi rồi, cô phải ở đây lấp vào chỗ trống.
”Mấy vị lão tổng này thay phiên nhau trêu chọc, Liên Chi không biết phải ứng phó thế nào.
Xã giao trên thương trường chính là như vậy, cô không thể thế chỗ của Tống Diệc Châu, Liên Chi nội tâm suy nghĩ hay là uống một lần cho xong.
Một bàn tay từ bên cạnh vươn ra cầm lấy ly rượu của cô.
Liên Chi ngạc nhiên quay đầu sang, Tống Diệc Châu khóe miệng hơi cong lên: “Rượu trắng pha với rượu vang rất dễ say, bây giờ cô ấy còn phải quay về công ty hỗ trợ, làm đến rối tinh rối mù không được, các vị lãnh đạo đừng làm khó dễ một tiểu cô nương.
”Lời nói của hắn rõ ràng có ý bảo vệ, những người khác khó có thể nói gi nữa.
“Xem ra tiểu thư ký xinh đẹp quả nhiên khiến người ta thương tiếc, về sau nhớ chăm sóc Tống tổng cho tốt.
”“Còn chăm sóc cái gì, đêm nay đi theo trở về là được.
”Mấy lão tổng bật cười, Liên Chi trên mặt lộ vẻ xấu hổ, cô nhịn không được liếc nhìn Tống Diệc Châu.
Tuy rằng hắn vẫn bất động, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, rõ ràng không thích kiểu giao lưu này trên bàn rượu.
*Liên Chi đi theo Tống Diệc Châu ra khỏi phòng bao, cô thấy bước chân của hắn rõ ràng là chậm chạp.
Vừa rồi trong bữa tiệc vài vị lão tổng cao hứng động viên hắn, kính thêm ba bốn ly mới chịu thả người, rượu trắng có tác dụng rất mạnh.
Liên Chi không biết có nên duỗi tay dìu hắn hay không.
“Tống tổng, anh ổn chứ?”Cổ Tống Diệc Châu vẫn đỏ bừng, hắn nói: “Không sao, gọi tài xế lại đây.
”Sau khi lên xe, Tống Diệc Châu hạ cửa sổ xe xuống, kéo cà vạt thật sâu, dựa vào ghế sau nhắm mắt dưỡng thần.
Liên Chi thấy nhắn hơi nhíu mày, bộ dáng có vẻ không thoải mái.
Cô mở một chai nước đưa cho hắn.
“Tống tổng, anh có muốn uống nước không?”Tống Diệc Châu mở mắt ra, đồng tử dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mù.
Có lẽ men say quá đậm, hắn nhìn cô mấy giây, ánh mắt đó khiến Liên Chi trong lòng cứng lại.
Cô đưa nước cho hắn.
Đúng lúc này, xe va chạm xóc lên, nước từ trong chai chảy ra, dừng lại trên đùi Tống Diệc Châu.
Liên Chi thoáng chốc hít phải một hơi khí lạnh.
“Tống…Tống tổng…” Cô lấy ra vài miếng giấy, “Thật xin lỗi.
”Tống Diệc Châu thấy hai tai cô đỏ bừng, bộ dáng làm sai gì đó.
Hắn không lên tiếng, đưa tay nhận lấy, đồng thời cũng bịt lại chai nước.
.