Buổi sáng Liên Chi đến công ty làm việc.Lúc cửa thang máy mở ra, một số đồng nghiệp từ hầm để xe đi lên nhận ra cô, nhiệt tình chào hỏi.Chức vị thư ký này vừa lớn vừa nhỏ, sau này còn rất nhiều cơ hội cần cô hỗ trợ.Liên Chi mỉm cười.Khi cô đến tầng 49, cửa phòng làm việc của Tống Diệc Châu đã đóng lại.
Người đàn ông này luôn đến rất sớm, Liên Chi tưởng rằng anh ta đang bàn bạc chuyện gì đó với giám đốc bộ phận.Phương Thành lại nói cho cô, bạn gái của Tống tổng tới.Liên Chi sửng sốt.“Liên Chi, lúc pha cà phê hãy pha thêm một ly.”“...Được.”Liên Chi áp xuống sự lạnh lẽo trong mắt, xoay người đi về phòng trà.Trong văn phòng, Tống Diệc Châu đang ngồi trên ghế phê duyệt văn kiện, Thẩm Hi ngồi đối diện nhìn hắn.Anh ta ở nơi làm việc so với bình thường là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau, trên mặt mang theo vẻ nghiêm túc cẩn trọng, cà vạt cũng được thắt chặt không chút cẩu thả, Thẩm Hi có thể nhìn ra vài phần gợi cảm chỉ có ở đàn ông.Cô ta nằm trên bàn lẩm bẩm: “Bạn gái ở ngay đối diện, mà có người làm việc không chút phân tâm.”Tống Diệc Châu không ngẩng đầu lên, lật sang một trang khác.“Nếu em không trở về phòng làm việc, trợ lý của em lại phải tìm người khắp nơi.”Thầm Hi “Hừ” một tiếng.
“Không phải em muốn có nhiều thời gian ở bên anh hơn sao.
Đúng là một người tham công tiếc việc, không hiểu phong tình.”Tống Diệc Châu ngẩng đầu, cô ta chuyển từ bất mãn biến thành mỉm cười, mang theo một tia đùa giỡn.Đáy mắt hắn cũng xẹt qua ý cười nhàn nhạt.Thẩm Hi đột nhiên đặt tay lên bàn, muốn hôn hắn.Nhưng mà môi còn chưa sát vào, Tống Diệc Châu đã đặt cây bút lên trên trán cô ta, nhẹ nhàng đẩy ra.Ánh mắt không tán thành của hắn dừng ở trên mặt cô, nói: “Đây là nơi làm việc.”Thẩm Hi lại càng tiến sát hơn.Lúc này, có tiếng gõ cửa, Tống Diệc Châu cầm lấy một tập văn kiện, mở ra, sau đó lên tiếng: “Vào đi.”Thẩm Hi cũng thu hồi cảm xúc trên mặt.Nhưng mà vừa quay lại nhìn thấy người đang đi tới, sự bình tĩnh trên mặt thoáng chốc cứng đờ.Liên Chi xem như không nhìn thấy, bưng cà phê bước vào.
Cô đặt một ly trước mặt Thẩm Hi, ly còn lại đặt bên cạnh Tống Diệc Châu.“Tống tổng, nội thất Thất Mục hẹn anh 10 giờ sáng nay ở phòng họp trao đổi.”Tống Diệc Châu “Ừ” một tiếng.
Dựa âm thanh hơi nghiêng đầu.Liên Chi theo thói quen xoay tai cốc về phía tay phải của hắn.Lúc quay lại, cánh tay vô tình lộ ra khỏi áo sơ mi.Tống Diệc Châu nhìn thấy trên cổ tay cô có một vết bầm màu xanh nhạt, tối hôm qua lúc dìu hắn vào biệt thự, sơ ý va vào cánh cửa.Ánh mắt hắn hơi dừng lại một chút.“Liên Chi?” Thẩm Hi mỉm cười gọi cô.Liên Chi quay đầu nhìn cô ta, Thẩm Hi nói: “Có thể phiền cô ra tiệm cà phê bên ngoài mua hai cái bánh bông lan không? Diệc Châu buổi sáng vẫn chưa ăn gì.”Liên Chi lịch sự mỉm cười: “Không có gì phiền toái, cô khách khí rồi.
Đây là trách nhiệm của tôi.”Cô rời khỏi văn phòng.Tiệm cà phê dưới lầu ngồi hơn phân nửa là nhân viên văn phòng, Liên Chi cầm hai cái bánh nhân viên vừa đưa cho cô, đang muốn rời đi.
Lại đụng phải Thẩm HI không biết đã theo xuống từ lúc nào.Thẩm Hi đi thẳng vào vấn đề: “Cô có thời gian không, tán gẫu một chút?”Liên Chi: “Được.”Bàn bên cửa sổ không có ai, Thẩm Hi nhìn cô ngồi xuống, xác nhận điện thoại không có ghi âm.Nụ cười trên mặt cô ta cuối cùng cũng gỡ xuống: “Cô muốn thế nào mới chịu biến mất?”Liên Chi nhìn chằm chằm cô ta, ra vẻ khó hiểu mà nhíu mày.“Thẩm tiểu thư có ý gì vậy?”“Cô cần bao nhiêu tiền? Một trăm vạn, hai trăm vạn?...Hay một ngàn vạn?” Thẩm Hi nói, “Chỉ cần đưa ra con số, đảm bảo vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, cô muốn bao nhiêu tôi lập tức cho cô chi phiếu.”Cô ta dừng lại một chút, nói: “Liên Chi, cho dù năm đó cô có nổi tiếng thế giới, cũng tuyệt đối không bao giờ có được mức giá này.”Liên Chi nhìn cô ta một hồi lâu, đôi mắt trong trẻo bình tĩnh không chút dao động.Cô chậm rãi nói: “Nếu tôi muốn cô thừa nhận sao chép, công khai xin lỗi thì sao?”Mặt Thẩm Hi biến sắc, Liên Chi lại tiếp tục nói, “Cô có dám không?”Một tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống bàn.“Sao chép cái gì?” Thẩm Hi đột nhiên cười lớn, “Năm đó không phải cô sao chép của tôi sao? Không phải mấy năm rồi cô vẫn còn tính toán muốn nhắc lại lại chuyện cũ chứ?”Cô ta nói, “Tôi hiện giờ có địa vị gì, cô đang ở đâu? Cô sẽ không tự cho rằng bằng chút sóng gió đó của cô có thể làm gì được tôi chứ? Liên Chi, có phải cô quá ngây thơ rồi không?”Không trách Thẩm Hi lại kiêu ngạo như vậy, cô ta hiện giờ là nhà thiết kế chính của Kim Môn, có vô số tác phẩm, triển lãm thành công.Mấy lời cáo buộc từ người vô danh tiểu tốt như cô bây giờ chả khác nào châu chấu đá xe.Liên Chi cười: “Vậy sao? Thế sao cô còn hẹn tôi ở đây nói chuyện?”Cô bất ngờ tiến sát lại, gằn từng câu từng chữ, “Chẳng lẽ là cô không dám đối mặt với tôi, sợ tôi chỉ cần xuất hiện trước mặt liền vĩnh viễn nhắc nhở cô là kẻ bất tài, là kẻ thua cuộc, tác phẩm ra đời đều phải đi sao của người khác.”“Cô câm miệng!”Giọng nói Thẩm Hi đột nhiên trở nên sắc bén, ánh mắt kỳ lạ từ bốn phía đổ dồn về phía cô ta.Cô ta đè thấp giọng, “Cô thật sự muốn chống lại tôi sao? Tôi dám cam đoan cô tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt, chết thế nào cũng không biết.”Cô ta nói lời này chính là đe dọa trắng trợn, Liên Chi cười nhạt nói: “Cái gì mà chống đối hay không chống đối, tôi bây giờ chỉ muốn hoàn thành tốt công việc của mình, có thể giúp Tống tổng chút việc nhỏ.”“Nếu Thẩm tiểu thư đã nói xong, tôi xin phép đi trước.”Liên Chi đứng dậy rời đi, lớp ngụy trang trên mặt dần dần biến mất, trong mắt hận ý quay cuồng, nháy mắt lại bình tĩnh trở lại.Ác nhân vĩnh viễn không biết hối hận.Kiếp trước cô vướng sâu trong đầm lầy, chết không nhắm mắt, mấy đồng đó của cô ta có thể giải quyết sao.Cô muốn Thẩm Hi bị xa lánh, bị phản bội, sống không bằng chết..