Bệnh viện, bác sĩ dùng povidone khử trùng lòng bàn tay cho Liên Chi.
Cơn đau nhức nhối lập tức ập tới, cô đột nhiên rùng mình, tiếng nức nở nhẹ thoát ra từ cổ họng.
“Cố nhịn một chút!”Bác sĩ nói, “Miệng vết thương này của cô không quá sâu cũng không nông, không cần thiết phải dùng thuốc tê, tốt nhất nên khử trùng rồi băng bó nhanh chóng là được.
”“! Được.
” Giọng cô run run.
Bác sĩ tiếp tục khử trùng vết thương cho cô.
Toàn bộ lòng bàn tay cô đều bị cắt rách, lúc thấm cồn vào vết thương đang đẫm máu, hai người đàn ông nhìn thấy giọt nước mắt ẩn nhẫn cố kìm lại của cô cuối cùng tràn mi, cùng với tiếng kêu đau đớn yếu ớt thoát ra từ cổ họng.
Phương Thành nhìn bộ dáng của cô cảm thấy thật đáng thương, tiểu cô nương chưa hiểu sự đời, hôm nay nếu không có cô, sợ người nằm đây bị thương chính là Tống tồng.
Tống Diệc Châu ở một bên lẳng lặng nhìn, sắc mặt có chút ngưng trọng, cũng không nói gì.
Từ góc độ này, hắn chỉ có thể nhìn thấy chiếc mũi của cô đỏ bừng vì khóc, bác sĩ bảo cô không cử động, cô cũng liền nhẹ nhàng nói “được”.
Nhưng có lẽ thật sự rất đau, Tống Diệc Châu nhìn cô phải cắn vào ngón tay trỏ bên phải để nhịn xuống.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, ướt hết cả khuôn mặt nhỏ.
Hắn vô thức cau mày, rũ xuống đôi mắt.
Đây là cơ hội hoàn hảo để có được sự đồng cảm.
Nếu cô vì Tống Diệc Châu mà bị thương, Liên Chi đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội bày ra trước mắt này, cô đau đến mức vặn vẹo, mũi sụt sịt.
Trong tầm mắt mơ hồ, một bàn tay duỗi ra, trong lòng bàn tay còn có một viên kẹo trái cây.
Liên Chi kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt Tống Diệc Châu lại cực kỳ bình tĩnh.
Kẹo là do buổi sáng Thẩm Hi lén bỏ vào trong túi áp hắn, “Dời sự chú ý.
”“Ồ.
”Cô ngoan ngoãn nhận lấy, móng tay vô thức chạm vào lòng bàn tay hắn một lực.
Có chút ngứa, giống lông vũ quét qua.
Tống Diệc Châu nắm lòng bàn tay lại.
Nhưng mà, cô muốn bóc kẹo ra không phải dễ, chỉ có thể dùng tay phải, thật vất vả bóc từng lớp từng lớp giấy bọc.
Lúc cuối cùng dùng hơi nhiều sức, cạnh một cái, kẹo trái cây rơi xuống mặt đất.
Tống Diệc Châu: “!.
.
”Liên Chi: “!.
.
”Cô không dám nhìn hắn, vùi đầu thật sâu.
Tống Diệc Châu nhìn ra động tác này của cô giống như trẻ con phạm lỗi xấu hổ, vì thế cũng không nói gì.
Hắn lại bóc một viên kẹo, lần này đưa tới trước mặt cô.
Hành động mang theo vài tia dỗ dành.
Phương Thành vội vàng cúi đầu.
Cô cũng cúi đầu, một lúc lâu sau, Tống Diệc Châu thấy một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ngập ngừng vươn tới, cầm lấy, nhanh chóng bỏ vào trong miệng.
Hai bên má Liên Chi phồng lên, giống một con chuột hamster được nhét đầy đồ ăn.
Tống Diệc Châu quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khóe miệng vô thức cong lên.
.