Sự Trả Thù Của Pandora


Sau khi có được thông tin liên lạc, Liên Chi dãy số này dán vào Wechat, quả nhiên tìm được Wechat cá nhân của Lục Dã.

Ảnh đại diện là King of Spades*, tên đơn giản cũng rất trực tiếp: Ly.

*King of Spades: Hình đầu người trên lá K của bộ bài tây/ tú lơ khơ.

Quá lỗi thời, Liên Chi thầm phàn nàn.

Cô bấm gửi lời mời kết bạn, đầu kia không có phản hồi.

Liên Chi cũng không thèm để ý, đàn ông vốn chỉ dùng nó lúc buồn chán.

Người bận rộn như ai kia làm gì có thời gian rảnh rỗi đâu.

Liên Chi nhanh chóng tắm rửa, mang tài liệu ôn tập đến thư viện chiếm chỗ, hoàn toàn quên mất hôm qua đến tận nửa đêm mới ngủ.

Ở nhà dù có hiệu suất đến đâu, cũng không bằng môi trường chuyên để học tập.

Hơn nữa sau khi sống lại một đời, Liên Chi thích bầu không khí được bao quanh bởi sách, trên kệ từng chồng từng chồng rực rỡ muôn màu, hành lang qua lại người đọc.

Những điều này đều có thể xoa dịu nội tâm bất an của cô, nhắc nhở mình rằng đã thoát khỏi môi trường thoát y bán thịt.

Lúc Lục Dã chấp nhận kết bạn, cô đang nghiên cứu lịch sử kiến trúc Trung Quốc.

Màn đêm buông xuống, người trong thư viện gần như đã đi hết, cô vẫn vùi trong đống sách vở, không ngẩng đầu lên.

Cuối tuần học tập trôi qua thật nhanh.

Thần Đạt hai ngày này bận rộn vụ ác ý thu mua, tập đoàn Trung Nguyên trước đây là cổ đông lớn đang đối mặt với việc bị mua lại, cổ phần ngoại lai liên tục pha loãng, dẫn tới số lượng cổ phần Thần Đạt nắm giữ không ngừng giảm bớt.

Tống Diệc Châu nhờ Hướng Vũ Hiên hỗ trợ thu mua lại số cổ phần trôi nổi, đồng thời tính toán thay đổi phương thức nắm giữ cổ phần.

Hướng Vũ Hiên mấy ngày nay đều ở Thần Đạt, lúc ra khỏi phòng họp, Liên Chi đang ở đại sảnh sửa sang lại số huân chương cùng cúp.

Lau sạch từng cái sau đó đặt trở lại kệ.

“Thư ký Liên.


”Liên Chi quay đầu lại, Hướng Vũ Hiên cầm ly cà phê, mỉm cười đi tới.

“Đều nói phong cảnh đẹp có thể làm người cảnh đẹp ý vui, nhưng thật ra cũng chưa đúng, mỹ nhân càng có thể làm người cảnh đẹp ý vui.

”Liên Chi mím môi khẽ cười.

“Hướng tổng, tôi vẫn biết mình đến đâu, gánh không nổi mấy chữ cảnh đẹp ý vui này.

”“Quả nhiên người đẹp không biết mình đẹp mới là cảnh giới cao nhất.

Đúng là cổ nhân nói không có sai.

”Người đàn ông này tuy rằng ngoài miệng tùy tiện, nhưng cư xử lịch sự có chừng mực, sẽ không khiến người ta khó chịu dù chỉ một chút.

Liên Chi hiểu ý mỉm cười.

Hướng Vũ Hiên nói: “Nghe nói Tống tổng cất giữ bộ sưu tập cà phê Arabica rất quý, tôi cũng muốn thử xem.

”Liên Chi nói: “Hướng tổng, anh đi với tôi.

”Cách cửa kính trong suốt, trong phòng họp nhìn thấy rõ ràng.

Tống Diệc Châu ngồi trên ghế dựa, đối diện giám đốc tài chính đang báo cáo gì đó, mà hắn nửa chữ cũng không lọt tai, đôi mắt hẹp dài nheo lại liếc nhìn khu vực đại sảnh.

Cô ở trên quầy bar bao phủ toàn cà phê, Hướng Vũ Hiên dựa nửa người trêu chọc.

Có lẽ nói chuyện gì đó vui vẻ, cô mím môi cười cười, lại kiềm chế độ cung, một sợi tóc rơi khỏi kẹp cá mập buông xuống má, duyên dáng động lòng người.

Giám đốc tài chính gọi hắn vài tiếng, Tống Diệc Châu mới quay đầu lại, thần sắc không có gì thay đổi, tiếp tục giải quyết vấn đề vừa rồi.

….

.

Lúc cuộc họp kết thúc đã là buổi chiều.

Liên Chi sắp xếp lại biên bản cuộc họp cùng các tài liệu đính kèm, gõ cửa văn phòng Tống Diệc Châu.


Lúc cô đẩy cửa ra, hắn đang xem lại bản kế hoạch, từng tờ từng tờ nghiêm túc đọc kỹ.

Người đàn ông hơi cúi đầu, sườn mặt góc cạnh đẹp đẽ.

Liên Chi không định quấy rầy hắn, nhẹ nhàng đặt tài liệu lên bàn.

Cô xoay người đang muốn đi ra ngoài.

Phía sau truyền đến âm thanh trầm thấp của người đàn ông.

“Vứt cà phê Arabica trên kệ đi.

”Cô kinh ngạc quay đầu, nghi ngờ bản thân nghe nhầm.

“Tống tổng, anh nói hạt cà phê trên kệ sao?”Chẳng trách cô ngạc nhiên như vậy.

Kệ cà phê trưng bày của Tống Diệc Châu ba tháng thay một lần, nhưng Arabica thì chưa từng động qua.

Màu sắc giống như chôn dưới bùn đất, trầm lắng mà thanh thuần.

Tống Diệc Châu buông bút, khẽ nâng mí mắt nhìn cô.

Trong ánh sáng lạnh lẽo, ánh mắt hắn có chút lạnh: “Nếu không thì sao?”“! Được.

”*Hôm sau, đúng lúc là thứ tư.

Hội thảo kinh doanh Tống Diệc Châu tham gia lên lịch vào buổi sáng, ban tổ chức sớm đã cho người đậu xe bên ngoài chờ.

Liên Chi đi theo Tống Diệc Châu đến địa điểm tổ chức, có chuyên gia dẫn hắn đến phòng hội nghị, Liên Chi liền ở phòng nghỉ bên trong đợi hắn.

Hội thảo hôm nay có sự tham gia của năm ngân hàng đầu ngành, hầu như tất cả các tạp chí kinh tế tài chính đều có mặt, hy vọng phía sau có thể đào bới được chút góc cạnh của các ông chủ lớn.

Liên Chi ngồi còn chưa ấm mông, liền có phóng viên dẫn cô đi xác nhận background phỏng vấn, cũng nói bóng nói gió tìm hiểu đời sống riêng tư của Tống Diệc Châu.

“Ngày thường sau giờ làm việc Tống tổng thường làm gì vậy?”Đây là chuyện cá nhân riêng tư, Liên Chi cẩn thận câu chữ: “Tôi chỉ tiếp xúc với Tống tổng trong giờ làm việc, ngoài thời gian đó tôi cũng không biết.


”“Anh ấy có bạn gái rồi sao?”“Chuyện này không thể bàn luận.

”Thấy thư ký cứng miệng như vậy, phóng viên cũng không hỏi thêm nữa.

Lúc họ ra khỏi phòng phỏng vấn, cuộc họp cũng sắp kết thúc, cửa phòng hội nghị vừa mở ra, Liên Chi thấy một đoàn người hướng nơi này đi tới, Tống Diệc Châu ở chính giữa, dáng người cao lớn, có loại tuấn lãng thành thục bên trong.

Tạp chí kinh tế tài chính phỏng vấn hắn đầu tiên.

Mắt thấy camera, bảng đèn cùng các thiết bị khác được lắp đặt trong phòng phỏng vấn, Liên Chi chợt nhớ ra gì đó.

Tống Diệc Châu đang ở ban công trò chuyện với các giám đốc khác.

Liên Chi đi lên vài bước, bên cạnh hắn thấp giọng nói: “Tống tổng, anh có thể cần đổi cà vạt trước khi phỏng vấn.

”Hội thảo kinh doanh cùng phỏng vấn kinh tế tài chính có sự phối hợp chuyên môn, hội thảo kinh doanh quá mức chính thống, màu sắc nên là nhất quán trầm ổn.

Nhưng khi phỏng vấn, Liên Chi chọn cho hắn chiếc cà vạt sọc trắng, kết hợp cùng tây trang đen quá mức ảm trầm, để tương phản dưới ống kính cần có màu sắc khác đi.

Tống Diệc Châu cúi đầu nhìn cô, Liên Chi lấy từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp cà vạt, ý hỏi hắn có muốn đổi không.

Hắn vốn dĩ không quan tâm đến mấy chi tiết kiểu này, nhưng tay lại giật mạnh cà vạt, kéo ra đưa cho cô.

Liên Chi đưa cho hắn chiếc cà vạt khác.

Nhưng hắn không cầm, ý bảo cô tới làm.

Làm thư ký cho hắn hai tháng, chưa từng yêu cầu cô thắt cà vạt, đây là lần đầu tiên.

Áo sơ mi người đàn ông mở một cúc trên, ánh mặt trời xuyên qua dừng ở trên mặt hắn, có vẻ tùy tính thường ngày.

Cô lấy dũng khí hai giây, cầm chiếc cà vạt thanh mảnh, hơi kiễng chân lên.

Tống Diệc Châu cao hơn cô một cái đầu cũng không hạ người xuống, lúc Liên Chi quấn cà vạt vào cổ hắn, mu bàn tay vô tình cọ qua.

Trước xúc cảm mát lạnh, đôi mắt Tống Diệc Châu lập tức tối sầm.

Cô ngẩn người, hai tai lập tức đỏ bừng.

“Thật xin lỗi, Tống tổng.

”Tống Diệc Châu không nói gì, hạ mí mắt xuống, ánh mắt đen nhánh dừng ở trên mặt cô.

Tiếng trò chuyện của mấy lão tổng ở phòng bên cạnh truyền đến, cô cúi đầu thấp xuống, bên tai lại càng nóng hơn, lông mi như chiếc bàn chải nhỏ khẽ rung lên.


Ngón tay cô cố gắng tránh chạm vào hắn, chỉ là lúc cài nút và thắt cà vạt khó tránh khỏi sẽ có lôi kéo.

Đầu kia lôi kéo mà phảng phất yết hầu cũng bị chút lực đạo này siết lại, như là sợi tơ quấn thành từng vòng, có chút ngứa.

Thắt cà vạt xong, cô dùng một giây thối lui.

Hắn bình tĩnh cụp mắt, sự kiều diễm vừa rồi dường như không còn sót lại chút gì.

……Phỏng vấn xong đã hơn sáu giờ.

Mấy lão tổng hẹn nhau đi ăn tối, Tống Diệc Châu lấy lí do công ty có việc từ chối, tài xế đưa hắn về Thần Đạt.

Bởi vì đã hết giờ làm việc, Liên Chi vòng qua thư viện thành phố.

Gần 3 giờ, không biết là do mấy năm nay sa sút nghiêm trọng hay thể trạng không tốt, mấy đề Tiếng Anh mô phỏng kỳ thi thật cô đều làm rất kém.

So với trước đây không bằng một nửa.

Với điểm số này, cô không thể vào được trường đại học top đầu.

Liên Chi càng thiếu kiên nhẫn càng thấy phiền lòng, chất lượng học cũng đi xuống.

Lúc này cô mới nhớ tới Lục Dã.

Kết bạn Wechat ba bốn ngày, cũng không có nửa chữ chào hỏi.

Đàn ông chính là dùng để giải tỏa, nhất là lúc khó chịu tâm phiền ý loạn thế này, có người đàn ông đẹp trai để trêu chọc, tại sao lại không làm?Nói làm liền làm.

Liên Chi tắm xong từ phòng vệ sinh đi ra, tóc ướt xõa xuống ngực, cô buông lỏng khăn tắm trên người, lấy điện thoại ra selfie.

Trong ảnh, da thịt tuyết trắng lóa mắt, khăn tắm ôm lấy bộ ngực mềm mại căng tròn, vài giọt nước theo khe ngực đi xuống, khiến người ta nhỏ dãi.

Hận không thể kéo khăn tắm ra nhìn toàn cảnh.

Dáng vẻ này, ngay cả cô cũng muốn nhìn thêm vài lần.

Cô không tin Lục Dã không cắn câu.

Liên Chi chọn một tấm hình hài lòng nhất gửi qua cho hắn, năm phút sau lại nhắn thêm hai câu.

[Ngại quá, cảnh sát Lục, tôi gửi nhầm rồi.

][Anh xóa đi được không, con gái không muốn người ngoài nhìn thấy những thứ này đâu (đáng thương) (đáng thương) (đáng thương)].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận