Một bàn tay với các khớp xương rõ ràng đột nhiên xuất hiện trước mắt, trên cổ tay đeo đồng hồ cơ màu đen tuyền.
Cô buồn bực nhìn lên, nước mắt càng rơi nhiều hơn nữa, giống như một chú thỏ nhỏ bị ướt mưa.
Tống Diệc Châu thanh đạm nói: “Không đứng dậy sao?”Liên Chi bỏ qua cái tay kia.
Cô lau khô nước mắt, tự mình đứng lên bước đi không nói lời nào.
Mấy người trung niên đi ngang qua nhìn về phía này, nghi hoặc hỏi: “Diệc Châu?”Tống Diệc Châu gật đầu: “Chú Phương?”“Lâu rồi không gặp, ông nội cháu thế nào?”“Sức khỏe ông rất tốt.
Thời gian này ông đam mê Thái Cực Quyền, ngày nào cũng tập luyện.
”Mấy người đàn ông cười lớn, Tống Diệc Châu cười nhạt đáp lại, ánh mắt vô tình liếc qua thân ảnh đang vội vàng rời đi.
*Cú va chạm vừa rồi, khiến Liên Chi bỗng nhiên tỉnh táo.
Cô giống như được khai sáng, vội vàng trở lại tầng hai câu lạc bộ, mỗi bước đi, đôi mắt vừa đẫm lệ lại trở về như mặt hồ tĩnh mịch, cuồn cuộn thù hận cùng không cam lòng.
Vì sao cô phải chạy?Thẩm Hi vẫn còn trên đó, cô ta được sống trong hào quang diễm lệ, như cá gặp nước.
Bây giờ ông trời lại cho cô một cơ hội nữa, dù lần này có chết, Liên Chi cũng phải kéo cô ta cùng xuống địa ngục.
Liên Chi vào phòng vệ sinh, dùng bông dặm phấn che đi hết nước mắt trên mặt, sau đó tô lại son.
Đồ trang điểm quả nhiên là người bạn tốt nhất của phụ nữ, chỉ cần một chút chạm, sự suy sụp và bối rối của cô đều được ẩn giấu dưới lớp trang điểm.
Rời khỏi nhà vệ sinh, Liên Chi đi theo con đường cũ tìm kiếm căn phòng của bọn họ.
Nhưng vừa đi qua chỗ rẽ, lại đụng phải người đàn ông vừa rồi ở sảnh.
Tầng hai câu lạc bộ xoay tròn như mê cung, rõ ràng hắn ta cũng đang đi về hướng đó.
Tông Diệc Châu nhìn thấy cô trong thời gian ngắn đã biến mình trở nên gọn gàng tinh xảo, có chút bất ngờ hơi nhướng mày.
Rõ ràng là hắn không hiểu đồ trang điểm của phụ nữ có thể thần kỳ đến mức nào.
Hắn giơ tay ra hiệu cho cô đi trước.
Liên Chi không nhượng bộ, một mình đi về phía trước.
Cô không có tâm trạng chú ý đến người đàn ông phía sau.
Ánh sáng từ chùm tia trên trần nhà chiếu chéo bóng của cô trên tường, càng ngày càng gần phía cửa, Liên Chi đè nén sự hận thù trong lồng ngực, kìm nén cảm giác muốn một dao giết chết Tống Thẩm Hi.
Một chút thiếu kiên nhẫn có thể làm hỏng chuyện lớn, ba năm tù ở kiếp trước chính là bài học xương máu!Cô đứng yên ở cửa phòng vài giây, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Đột nhiên, một cánh tay vòng qua bả vai cô đặt lên tay nắm cửa.
Trước mặt tràn ngập mùi hương gỗ thoang thoảng, thoáng nhìn thấy những đường gân ở cổ tay hắn nổi lên do dùng sức.
Cánh cửa mở ra một khe hở.
“Không vào sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi, âm thanh lạnh lùng như hạt bụi cọ vào tai Liên Chi.
Lúc này cô mới nhận ra hắn cũng vào căn phòng này, chậm rãi “ồ” lên một tiếng rồi từ từ bước vào.
Thẩm Hi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Diệc Châu và Liên Chi lần lượt đi vào cửa.
Nụ cười của cô ta đông cứng trong giây lát.
.