Sự Trả Thù Của Pandora


Cha của Lục Dã thật sự là Hạ Nhân Lai?Liên Chi chạy ra khỏi yến hội, dọc theo hoa viên không người đi qua đi lại, cơn chấn động trong đầu vẫn còn đọng lại trong óc.

Cho nên lưu manh không phải là lưu manh, là Thái tử gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, trước đây hắn làm nghèo khổ khốn cùng đến vậy là vì cái gì, ngốc sao…Sau cơn bất bình, Liên Chi trong lòng sinh ra cảm giác ghen ghét xưa nay chưa từng có, Thẩm Hi Hoắc Dao cao cao tại thượng đã đành, hiện tại đến cả Lục Dã cũng là gia thế lợi hại.

Cho nên trên thế giới này chỉ có mình cô là cô nhi, là kẻ nghèo hèn! Cho dù nỗ lực cả đời, cũng dễ dàng bị người khác cướp lấy thành quả.

Liên Chi càng nghĩ càng khó chịu, sau cảm giác không cam lòng cùng đố kỵ, chân cô đột nhiên dừng lại, một ý nghĩ chợt nảy ra tràn ngập đầu óc.

Mắt cô lập tức sáng ngời.

Quyền lực không thuộc về cô thì như thế nào, dùng thủ đoạn biến nó trở thành của mình không phải là được rồi sao.

Cô tra không được nguyên nhân cái chết của Vương Thế Trung, chứ đừng nói đến việc động vào người Giang Khải Minh, thậm chí đối mặt với uy hiếp của hắn, chỉ biết nhất nhất tuân theo rồi âm thầm trả thù.

Nhưng mà Lục Dã có thể, cha hắn Hạ Nhân Lai cũng có thể.

Mấy ổ mại dâm và buôn bán ma túy của Giang Khải Minh, chính là con đường hoàn hảo để các chính trị gia như bọn họ thăng quan tiến chức.

Mà nỗi sợ hãi bị uy hiếp, bị trả thù đều có thể tìm Lục Dã kiếm một lá chắn mạnh mẽ.

Liên Chi càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, trong đầu tràn ngập hưng phấn chưa từng có, giống như tia chớp xé toạc tầng tầng u ám.


Cô lập tức lấy di động ra, kéo số điện thoại cùng Wechat của Lục Dã khỏi danh sách đen.

Trước đây nhìn người đàn ông này đều cảm thấy đen đủi, hiện tại so với Thần Tài còn đáng yêu hơn.

Sau đó cô gửi email cho Trình Tử Chu, yêu cầu tra tung tích của Lục Dã ở Bắc Kinh, đính kèm hình ảnh và thông tin cụ thể.

Đầu kia phản hồi lại mấy chữ.

[Ở Bắc Kinh? Phạm vi điều tra càng ngày càng lớn, có phí tính thêm.

]Trừ bỏ chính sự, cô chưa từng nói gì thêm chuyện khác, không muốn bộc lộ bản thân quá nhiều.

Vì thế chỉ nhắn lại OK.

Làm xong hết thảy, cô gửi tin nhắn cho Hoắc Dao, nói thân thể không thoải mái, muốn xuống núi sớm.

Cô tuyệt đối không thể gặp Lục Dã ở đây.

Chưa kể đang mang thân phận bạn gái của Hoắc Dao, liền nói bây giờ hoàn cảnh đặc biệt, rất khó để không nghi ngờ, cô là bởi vì thân phận của hắn mới khởi tâm nịnh nọt.

Đã vượt qua ranh giới đạo đức của người bình thường, sau này, còn ai sẽ thích một cô gái hám giàu, tâm cơ?Hai điều này thôi Lục Dã đều có thể trực tiếp phán cô tử hình.

Hoắc Dao chỉ chốc lát đã tới sân sau, hỏi cô chỗ nào không thoải mái.

“Đau dạ dày, em quên mang thuốc.

”Để trông thật hơn, cô thậm chí thoa thêm hai lớp phấn lên mặt, môi nhợt nhạt không còn giọt máu.

Mấy việc Hoắc Dao nên làm đều đã xong xuôi, xuống núi sớm hay muộn đều không sao cả.

Hắn nhún vai, thản nhiên nói: “Vậy chúng ta đi thôi.

”Lúc này, đại đa số mọi người vẫn còn trong phòng tiệc, Liên Chi nhận lấy áo khoác từ người phục vụ khoác lên.

Bọn họ xuyên qua sân sau đang chuẩn bị đến bãi đậu xe, Liên Chi lại vô tình nhìn thấy Lục Dã ở phía đối diện.

Hắn đang cùng bằng hữu đi xuống cầu thang, hướng ra đường chính.

Bây giờ cô ra ngoài, chắc chắn sẽ đụng phải hắn.

Hoắc Dao bước chân nhanh hơn, lúc nhận thấy người phụ nữ phía sau lạc lại, cũng không định dừng lại chờ cô.


Hắn lôi ra điếu thuốc, bật lửa trong tay xoay vòng, đang muốn nhẹ nhàng bật lên.

Đột nhiên, nghe thấy phía sau truyền đến một trận đau.

Hoắc Dao quay đầu lại, liền thấy người phụ nữ ngã ngồi trên mặt cỏ, vẻ đẹp kiều diễm vừa rồi biến thành chật vật, khuôn mặt nhăn nhó, váy cũng lấm lem.

“Năng lực mà, cầu thang này em cũng có thể ngã?”Hắn nhìn đến buồn cười, tiến lên vài bước, hơi cúi người đưa cho cô một bàn tay.

Liên Chi cũng đưa tay cho hắn, đang định nhờ sức đứng lên, nhưng mà chân vừa cử động, liền đau đến vặn vẹo.

“Đau…Đau quá!” Cô không dám dùng lực nữa.

Hắn Dao ngồi xổm xuống xem xét vết thương của cô, chiếc váy champagne được vén lên, để lộ mắt cá thon thả, dây đai quấn vào bắp chân, thế nhưng hiện ra loại khác dụ hoặc.

Hắn nhẹ nhàng xoay mắt cá chân, cô lập tức rít lên, thanh âm mềm mềm.

Hoắc Dao rút tay lại, không để ý đến xúc cảm tinh tế kia, nói: “Đi không được?”Cô nhỏ giọng “Ừm” một tiếng.

Hoắc Dao nhướng mày tỏ vẻ hiểu rõ, lười biếng nói: “Cho nên muốn tôi ôm?”Cô ngửa đầu, nhìn vào đồng tử đen nhánh thâm thúy của hắn.

Người còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị hắn ôm lên.

Cô nhìn quai hàm ưu việt của hắn, cơ thể người đàn ông bao phủ mùi khói nhàn nhàn, không hề khó chịu.

Cô đại khái đỏ mặt trong chớp mắt, thuận thế vùi thật sâu vào ngực hắn.

Xúc cảm mềm ấm xuyên thẳng vào lồng ngực, Hoắc Dao sửng sốt giây lát, bước chân đều đặn cũng khựng lại.


Hắn rũ mắt nhìn cô một cái, cả khuôn mặt đều vùi vào lồng ngực, chỉ lộ ra đôi tai phiếm hồng, trong suốt khiến người ta muốn cắn một miếng.

Cô rất nhẹ, nhưng thân hình phập phồng quyến rũ áp sát, bộ ngực mềm mại qua lại xóc nảy cứ thế đụng vào ngực hắn.

Đôi mắt Hoắc Dao tối sầm, phát hiện vành tai cô lại đỏ lên.

Vốn dĩ chỉ là hành động lịch sự, không có suy nghĩ nào khác.

Giờ phút này, cổ họng hắn lại không khỏi ngứa ngáy, sôi trào nóng rát, yết hầu trượt xuống.

Đến bãi đậu xe, người đến người đi.

Phùng Yến đang thương lượng với Lục Dã giúp hắn làm nhiệm vụ, đột nhiên dùng khuỷu tay quơ quơ Lục Dã, ý bảo hắn nhìn bên kia: “Nhìn không ra, Hoắc nhị thiếu gia lại là người thương hoa tiếc ngọc.

”Lục Dã quay đầu nhìn lại, dưới ánh đèn lờ mờ của bãi đậu xe, người phụ nữ nhỏ nhắn rúc ở trong lồng ngực Hoắc Dao.

Mặt cô vùi thật sâu vào ngực người đàn ông, áo gió quấn từ đầu đến chân, tóc dài như thác nước, chỉ lộ ra một đôi mắt cá chân mảnh khảnh, cùng với dây cột màu bạc giống như phát sáng.

Ánh mắt Lục Dã đen nhánh, không hề gợn sóng mà quay đầu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận