Sự Trả Thù Của Pandora


Mấy ngày tiếp theo, Liên Chi không gặp lại Lục Dã nữa.

Mỗi ngày ở bên đường đâm xe, tâm tư rõ như ban ngày không nói, người đàn ông kia cứng mềm đều không ăn, sẽ càng thêm phớt lờ cô thôi.

Công việc ở ngân hàng đã hoàn thành, đại hội cổ đông cũng kết thúc, Tống Diệc Châu chuẩn bị tuần sau quay về Dung Thành.

Thứ sáu Hoắc Dao gọi điện tới, kêu hắn đến một nhà máy rượu ở ngoại ô thư giãn, Hoắc Dao nói Du Thụy nghe hắn quay về Bắc Kinh, đặc biệt khui chai rượu vang cất hơn một năm.

Trong nhận thức của Liên Chi, việc gia đình có nhà máy rượu chỉ tồn tại trên phim truyền hình, nhưng trước mặt cô, trời cao mây rộng, thảm có xanh mướt hướng vào một tòa lâu đài.

Vài người đàn ông ăn mặc không tầm thường, phong lưu phóng khoáng đang chơi golf cự ly ngắn trên bãi cỏ.

Bên cạnh mỹ nữ tiếp đón, mỗi một quả bóng vào lỗ, liên tục vỗ tay, mắt lộ ra vẻ sùng bái.

Trừ bỏ một số ít gương mặt, còn lại Liên Chi ở mấy lần tụ hội trước đều đã gặp qua.

Người đàn ông mặc áo lông tên Du Thụy, hắn cầm gậy golf đưa cho bạn nữ bên cạnh, cười nói: “Tống tổng, đã lâu không gặp, người này vừa đi Dung Thành liền không tính toán quay lại?”“Như thế nào?”Tống Diệc Châu hôm nay mặc một chiếc áo gió dài, không còn cảm giác nghiêm túc lúc làm việc, trông rất tùy tính.

Trong mắt hắn hiện lên ý cười nhàn nhạt, nói, “Tôi bỏ được nơi này, cũng sẽ luyến tiếc rượu nhà cậu.

”“Đừng! Có Hi muội ở đây, rượu ngon đến mấy cũng chỉ đứng thứ hai.

”Thẩm Hi bị trêu cả giận nói: “Được đấy, anh lấy rượu ra so với tôi.

”“Không dám không dám!” Du Thụy trêu chọc nói, “Ngày vui của hai người có phải sắp tới rồi không?”Việc này trong giới không tính là bí mật.

Thẩm Hi tuy là con nuôi, nhưng Thẩm gia đối với cô ta không hề tệ, cơ hồ duỗi thành ngọc quý trên tay, tám tuổi đã cùng Tống gia đính hôn.

Chỉ là người định hôn khi đó là Tống đại thiếu gia, được chọn làm người nối nghiệp.

Ai có thể ngờ vị tiểu thư này lại phải lòng Tống tam thiếu gia Tống Diệc Châu, nhiều năm như vậy theo đuổi không bỏ, không phải là hắn không chịu kết hôn, đến mãi gần đây mộng đẹp mới thành sự thật.


Bị hỏi đến hôn sự, Tống Diệc Châu khóe miệng vẫn như cũ hơi cong lên.

Hắn không đáp lời.

Hoắc Dao quét mắt liếc Thẩm Hi, trên mặt cô ta rải đầy hạnh phúc, trong mắt hắn hiện lên chút lạnh.

Đúng lúc này, ngón tay của hắn bị một lực cực kỳ mềm mại nhẹ nhàng kéo ra.

Hoắc Dao rũ mắt, Liên Chi chọc chọc chỉ đàn ngựa trong thảo nguyên bên cạnh, trong mắt hàm chứa tia mong đợi.

“Có được không?”Hắn quay đầu nhìn lại, nguyên lai là có mấy cô gái đang học cưỡi ngựa, nghe tiếng kêu giương nanh múa vuốt còn tưởng bọn họ tới đây để chịu cực hình.

Ánh mắt lười biếng của Hoắc Dao dừng trên mặt cô dò xét.

“Muốn học?”Cô nặng nề gật đầu.

Hoắc Dao khẽ hất cằm: “Đi thôi, tôi dạy cho em.

”Dạy người là bởi vì quá nhàm chán, dù sao bên cạnh có cô gái nói chuyện mềm ngọt, không khỏi có tâm tư trêu đùa.

Chỉ là Hoắc Dao không nghĩ tới người này nhìn thông minh, tứ chi lại loắng ngoắng.

Có lẽ quá yếu đuối, con ngựa thế nhưng khi dễ cô, vừa trèo được lên lưng nó liền nghiêng đầu khiến cô suýt ngã.

Qua lại mấy lần, rõ ràng là cô không áp chế được nó, Hoắc Dao đành phải lên ngựa ngồi phía sau.

“Con ngựa này, thích trêu đùa những người có vẻ sợ hãi, muốn cho nó nghe lời, phải dùng khí tráng chấn trụ nó.

”Hắn không chút để ý nhẹ giọng thổi sau tai cô, giống như lông vũ quét qua.


Hoắc Dao nhẹ nhàng vung dây cương, con ngựa bước nhanh chân rồi chạy, hắn cười khẩy.

“Em kéo dây cương giống như gãi ngứa, nó nghe lời mới là là.

”Cô cảm thấy rất thú vị, nói: “Vậy làm sao để nó dừng lại?”“Đơn giản thôi.

” Hoắc Dao nói, “Thử kẹp chân vào bụng nó xem.

”Cô nghe lời kẹp chặt chân, nhưng mà không hề có tác dụng.

Hoắc Dao nhíu mày thở dài, cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đã dùng hai chân đẩy về phía trước kẹp lấy chân cô, lực đạo đột ngột làm đùi hắn căng cứng, cũng dễ dàng cảm nhận được độ ấm của cô.

Con ngựa chợt giảm tốc độ, rung lắc làm toàn bộ cơ thể cô bị kéo vào vòng tay hắn.

Cô tập trung kéo dây cương để kiểm soát tốc độ, nụ cười tươi tắn vẽ lên trên mặt mà cô không hề nhận ra.

Hoắc Dao lại rõ ràng cảm nhận được tư thế này có bao nhiêu ái muội.

Mông cô di chuyển qua lại đánh vào bụng dưới của hắn, mặc dù cô đang mặc quần jean vẫn có thể cảm nhận rõ ràng có bao nhiêu mềm mại, một luồng nhiệt hỏa dâng trào trong cơ thể.

Ánh mắt người đàn ông đột nhiên tối sầm, đừng trách hắn xấu xa, tư thế này nguy hiểm rất dễ khiến người ta nghĩ sai.

Nhưng mà cô gái trong lồng ngực hắn hoàn toàn không biết gì cả, hưng phấn ngước đầu nhìn hắn.

“Hoắc Dao, em biết kiểm soát tốc độ rồi!”Hoắc Dao: “!.

” Hắn lười biếng mà “Ừm” một tiếng, rõ ràng là thiếu kiên nhẫn cùng không quan tâm.

Nói thật, Liên Chi này tuy xinh đẹp, nhưng lại không phải mẫu người mà Hoắc Dao thích.


Nhưng cô có nét quyến rũ vô hình, bản thân cũng không hề biết.

Hắn bị cuốn đến thất thần, những người khác cũng vậy.

Tống Diệc Châu ngồi trên ghế, nhâm nhi tách cà phê, ánh mắt lại âm thầm hướng bên cạnh đánh giá.

Ở cuối tầm nhìn, bọn họ ngồi trên một con ngựa, tươi cười trò chuyện không hiểu sao có chút chướng mắt.

Ánh mặt trời chiếu vào đáy mắt hắn, có vẻ tối sầm mà lạnh lẽo.

“Diệc Châu…Diệc Châu…” Thẩm Hi gọi hắn mấy tiếng, Tống Diệc Châu quay đầu lại, vẻ mặt hết sức bình thường.

“Sao vậy?”“Nghe nói anh mời Karen Peano tham gia thiết kế ngoại thất cho khách sạn, ông ấy vẫn luôn rất nổi tiếng.

” Thẩm Hi chống cằm nói, “Bằng không, giao thiết kế nội thất cho em nhé?”Cô ta vẫn luôn rất tự tin vào thiết kế của mình, trong nước hẳn là không ai với được.

Tống Diệc Châu vẻ mặt ôn hòa, lại chưa cho cô bất kỳ sự chắc chắn nào: “Thiết kế nội thất vẫn chưa quyết định, em đem thiết kế sơ khảo gửi đến thử xem.

”“Hả?” Thẩm Hi bẹp miệng nói, “Quan hệ của chúng ta như vậy không thể đi cửa sau sao.

”Tống Diệc Châu đạm cười: “Ở chỗ của anh không có cái gọi là cửa sau.

”“Được rồi…”….

Bên cạnh, người đàn ông có mấy sợi tóc xanh tên là Trương Dịch, từ lúc Liên Chi bước vào hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm cô.

Bây giờ cô ở trên lưng ngựa, hắn liền không giấu giếm mà nhìn thẳng trong mắt tràn đầy hứng thú.

Hắn hỏi Du Thụy: “Đó là bạn gái mới của Hoắc Dao?”Du Thụy nhìn theo tầm mắt, nói: “Hình như là vậy.

”Người phụ nữ trên lưng ngựa làn da trắng đến phát sáng, đôi mắt giống như hồ ly câu dẫn, khác hẳn với những mỹ nhân phấn son giả tạo hắn từng thấy.

Sự thuần khiết và ham muốn của cô gái này bày ra vô cùng sống động, Trương Dịch nhìn thêm vài lần, nói: “Không tồi…”*Buổi chiều hoạt động tự do, mấy người đàn ông ở bên ngoài chơi bóng, một số khác thì trực tiếp ở trong phòng chơi bài.

Liên Chi đang trên đường đến phòng vệ sinh, lúc đi ngang qua hành lang, tình cờ nhìn thấy Hoắc Dao cùng hạn hắn đang dựa lưng vào ban công nói chuyện phiếm.


Cô lười nghe lén, đang muốn sải bước rời đi.

Lại nghe thấy người đàn ông kia nói: “Bạn gái mới của cậu không tồi nha, khuôn mặt dáng người đều đầy đủ.

”Liên Chi dừng chân lại.

Hoắc Dao ban đầu không để ý, hắn cầm chiếc bật lửa kim loại trong tay, đẩy nhẹ nắp đóng chặt kín, phát ra âm thanh nhu hòa.

Hắn lười biếng liếc nhìn đối phương một cái, chờ đợi câu sau.

Trương Dịch liếm môi dưới, nói: “Biết Hoắc thiếu gia không thích điều này, chúng ta chơi trò chơi năm đó thì sao?”Trò chơi năm đó, có nghĩa là trao đổi bạn gái, mấy chuyện này bọn họ đã chơi không ít.

Hoắc Dao quay đầu nhìn hắn, ánh mắt ý vị không rõ.

“Chơi trò này không nhàm chán?”“Có mỹ nhân đi cùng, sao có thể nhàm chán?” Trương Dịch cười nói: “Hoắc thiếu gia không phải nói mỹ nhân như quần áo sao? Như thế nào, luyến tiếc?”Ánh mặt trời mỏng manh bao trùm trên khuôn mặt Hoắc Dao, ngón tay kẹp điếu thuốc của hắn có một giây khựng lại.

Không biết vì sao, đôi mắt ấy chợt hiện lên trong tâm trí hắn, dịu dàng trong trẻo, giống như ánh trăng non phản chiếu trong bát men ngọc.

Cô đêm đó khóc đến cuồng loạn.

Bị Thẩm Hi liên lụy thành ra như vậy, vẫn luôn rất nỗ lực.

Trương Dịch nói: “Mẹ kiếp, anh thật sự nghiêm túc!”Ánh mắt kia của hắn quá mức kinh ngạc, Hoắc Dao vô cớ có chút bực bội, hắn hàm hồ cười, cà lơ phất phơ nói.

“Nghiêm túc cái gì?” Hắn nói, “Thích thì cậu cứ làm, tôi không có ý kiến.

”Cách một bức tường, đồng tử Liên Chi chợt lạnh, cô vô thức nắm chặt tay cắm sâu móng vào da thịt.

Đem nữ nhân trở thành hàng hóa đổi đến đổi đi, chỉ có mấy vị thiếu gia này mới có thể nghĩ ra.

Mấy ngày nay cô bận tìm cách đối phó với Giang Khải Minh, đảo mắt đã quên mất tên cặn bã Hoắc Dao.

Loại đàn ông như vậy đáng bị xã hội dạy dỗ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận