Sự Trả Thù Ngục Tù

“Hoàng Long! Em yêu anh…Em thích anh hơn nam diễn viên đó mà…”

Sau một hồi cuộc triền miên qua đi,Dung Âm ôm chặt lấy anh, lúc này cô mới trả lời câu hỏi của anh khi nãy.

Vũ Hoàng Long vẫn không chịu buông tha, mặc dù đã kết thúc, nhưng miệng của anh vẫn còn đang hoạt động.Anh liên tục hôn khắp cơ thể cô.

Dung Âm kéo anh lên, nhìn anh ngại ngùng hỏi.

“Đêm nay em chủ động như vậy …anh thích không?” Cô chưa từng nghĩ một ngày mình phải thực hiện những gì mà cô đã xem trước đó.

Vũ Hoàng Long lật tẩy cô rất đúng.

Thật ra cô đã từng xem qua những thước phim không dành cho trẻ em, chỉ vì muốn quyến rũ anh.Từ khi cô ra tù, cô đã từ bỏ mình là một người con gái đàng hoàng,đoan trang là một tiểu thư có học thức.Cô nghĩ mình bây giờ đã có một vết nhơ, cần gì phải nghĩ đến chuyện tương lai.Cứ sống buông thả, nếu như không lấy được tình cảm của anh thì xem như cô cũng một trải nghiệm làm một cô gái không ai cần đến là như thế nào.

Cô cho rằng mình rất vụng về trong việc chủ động làm chuyện này, nhưng nếu như anh thích thì cô sẽ cố gắng trao dồi để làm cho anh được vui.Bởi vì anh đã đỡ cho cô một phát súng, nếu không cô không biết mình giờ đây còn ở bên cạnh anh không?

Vũ Hoàng Long khẽ cười, đưa tay luồn vào mái tóc của cô.

“Với em,anh đều thích…Đêm nay bà xã anh tuyệt vời lắm!”

Đã có biết bao nhiêu người phụ nữ từng chủ động quyến rũ anh, nhưng bọn họ chỉ mang lại cảm giác không hề hứng thú.Còn với người vợ này của anh, suốt ngày anh chỉ biết đắm chìm, anh luôn muốn chủ động chinh phục cô mà không cần cô phải làm với anh.

Dung Âm cụp mắt xuống, vô tình nhìn xuống cơ ngực săn chắc của anh.Cô từ từ trườn lên nằm lên người anh, úp mặt vào ngực anh khẽ nói.

“Nếu như khi đó người anh kết hôn giả không phải là Cao Hà Nhi mà là Gia Mỹ, rồi cô ta sẽ không chịu buông tha trả anh về cho em… thì…” Cô bỗng ngước lên nhìn anh nghiêm túc “Anh có thuộc về em không?”

Câu nói vừa dứt, Vũ Hoàng Long đã kéo cô lên,chua xót hôn lên môi của cô, không để cô chờ đợi liền cất tiếng ngay.

“Anh chưa bao giờ thuộc về bất cứ người phụ nữ nào khác ngoài em… Em là người con gái anh yêu và muốn cưới về làm vợ.”

Gương mặt anh bỗng chốc bao trùm màn tăm tối, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Anh sẽ lấy lại công bằng cho vợ yêu của anh…Em đã làm vợ của anh rồi, mà cô ta vẫn còn ảo tưởng thì anh cũng phải nên làm gì để chứng minh tình yêu anh dành cho em”.

Dung Âm có chút vui vẻ khi nghe câu nói của anh, nhưng bản tính cô chỉ dừng lại ghét ai đó thì làm cho người đó mất mặt, chứ không hề độc ác muốn dồn người ta vào đường cùng.

Cô dựa vào người anh,bờ môi cong lên.

“Nhưng anh không được làm gì con gái nhà người ta đâu đó…”

Vũ Hoàng Long bật cười vì cô vẫn còn mang bản tính lương thiện như xưa,anh lập tức vỗ lên mông cô hai cái, giọng điệu khó chịu.

“Anh cũng còn chưa bỏ qua việc em khi nãy khen tên nam chính đó trước mặt anh”

“Vậy anh muốn em phải làm gì?” Dung Âm buồn ngủ, ngẩng đầu lên khẽ hỏi.

Vũ Hoàng Long khoái chí, hôn lên trán cô.

“Có hai lựa chọn… Một là em viết bản kiểm điểm và chép phạt một trăm lần câu “Em chỉ yêu một mình Vũ Hoàng Long mà thôi…” Nếu không em có thể chọn cách thứ hai là…”

Anh khẽ cúi thấp thì thầm vào tai cô.

“Bây giờ cho anh thêm lần nữa…Khi nãy vẫn chưa đủ em yêu à!”

Dung Âm giựt mình vội né tránh anh.

“Này…Anh bốc lột sức lao động người ta ít thôi chứ!”

Nét mặt Vũ Hoàng Long gian xảo,anh không quan tâm lời nói của cô liền từ từ ngồi dậy.

“Ngoan… Một lần nữa thôi…Mau xoay lưng lại… Lần này phía sau cũng khiến em rất sung sướng”

“Không cần,đồ biến thái…anh đừng hòng đụng vào em”.

Dung Âm tức điên lên, cô nhanh chóng xoay người định chạy trốn vào nhà vệ sinh.Nhưng động tác của cô làm gì nhanh,trông khi anh đã thủ thế giam giữ hai chân cô ngay tại trên giường.

Vũ Hoàng Long lạnh giọng.

“Chọn phương án nào”.

Dung Âm bất chợt té nằm sấp xuống giường, vô tình bờ mông gợi cảm của cô cong lên hướng về anh như là mời gọi.

“Phương án một… Phương án một việc bản kiểm điểm còn hơn trao thân thể cho tên biến thái như anh”.

Vũ Hoàng Long cười lớn,hai tay bóp chặt mông cô, cất tiếng lật lọng.

“Phương án là em có quyền quyết định sao”

Anh cúi người xuống hôn lên chiếc mông gợi cảm của cô, liền trêu ghẹo

“Em đừng làm bộ làm tịch…Em xem, bây giờ chẳng phải em đang muốn anh sao…Phương án nào cũng nằm dưới thân anh mà rên rỉ thôi…”

Dứt lời anh đẩy thắt lưng từ từ tiến vào.

“Ưhmm…Em không nói chọn phương án hai mà…”

Dung Âm khán nghị, nhưng cũng đung đưa nhịp điệu theo anh.

Vũ Hoàng Long cúi đầu, ôm chặt ngực cô,mở miệng cắn nhẹ lên lưng cô,khàn giọng nói.

"Phía trên của em thì chọn phương án một, nhưng phía dưới thì lại chọn phương án hai…Anh chỉ thoả mãn như ý em thôi mà… "

Dung Âm tức giận chỉ muốn xé xát tên đàn ông này thôi.Nhưng cơn khoái cảm lại lại không ngừng bám lấy cô, lại một lần nữa cô bị người đàn ông thôi miên.Cả hai lại bắt đầu lao vào cuộc triền miên mà không biết đến khi nào dừng lại.

*******

Buổi trưa của ngày thứ năm, cuối cùng cuộc thi đấu bóng chày của Vũ Hoàng Tinh cũng đã diễn ra.

Vũ Hoàng Tinh có tính cách hoàn toàn trái ngược với Vũ Hoàng Long, cậu rất thích tham gia hoạt động thể thao.Môn bóng chày cũng đã theo cậu từ rất lâu, nhưng mỗi lần nghĩ đến sẽ nói với Vũ Hoàng Long về việc cậu được nhà trường cử đi thi nước ngoài thì anh luôn gạt hết tất cả những ước mơ của cậu.Thậm chí anh còn nhẫn tâm đưa Vũ Hoàng Tinh ra nước ngoài học nội trú,anh cho người giám sát cậu hai mươi bốn trên hai mươi bốn.

Nhưng dạo gần đây Vũ Hoàng Tinh trở về, có lẽ anh đã chuyển sang giám sát Dung Âm thay vì cậu trước đó.Anh nghĩ nếu như bây giờ anh còn cấm cản, thì Vũ Hoàng Tinh chắc chắn sẽ giống anh,cản trở cuộc hôn nhân của anh và Dung Âm.

Nhưng Vũ Hoàng Long cũng không hoàn toàn tán thành việc tham gia thi đấu của cậu,cho nên hôm nay anh cũng chẳng muốn đi.

Đến trưa, Vũ Hoàng Long còn định đưa Dung Âm đến một nhà hàng để dùng bữa.Thì đã thấy cô hối hả định đi đâu.

Anh lớn tiếng gọi cô, mà có vẻ như cô đang rất gấp.Không hề quay lại nhìn anh, thì đã bước lên một chiếc taxi.

Thấy vậy anh cũng lập tức đuổi theo cô.

Không biết có chuyện gì quan trọng còn hơn việc ăn cơm với anh.

Tại sân vận động lớn nhất tại Thượng Hải.

Cũng may khi Dung Âm đến, vẫn còn kịp lúc.Cô cũng chẳng dám làm phiền Vũ Hoàng Tinh, nên chỉ đành tạm tìm một góc để khi nào cậu ấy thi xong, rồi cô mới ra gặp mặt.

Nhưng nào ngờ Dung Âm ngồi xuống chưa được bao lâu, thì từ bên trong Vũ Hoàng Tinh mang theo nụ cười rạng ngời chạy thật nhanh đến trước mặt cô.Vui mừng ôm chầm lấy cô, khẽ nói.

“Em cứ nghĩ chị sẽ không đến xem em thi đấu… Cũng may chị đã đến”

Dung Âm kéo Vũ Hoàng Tinh ra, cô nhanh chóng lấy chiếc khăn giấy từ trong túi của mình ra,ngay sau đó liền lau mồ hôi trên tráng của cậu ta, mỉm cười dặn dò.

“Thi đấu cũng phải cẩn thận, an toàn là trên hết.”

Tim của Vũ Hoàng Tinh đập mạnh lên một tiếng, gương mặt cũng bỗng chốc đỏ ửng,hai mắt cứ dán chặt nhìn người chị dâu của mình.So với tuổi tác thì Dung Âm lớn tuổi hơn cậu cũng khá nhiều.Mặc dù trước đó cô cũng từng vì chuyện của Vũ Khả Ninh, mà đã ở tù đến tận bảy năm,phí tuổi thanh xuân trong trại giam.Vậy mà cậu không thấy khoảng cách giữa cậu và cô,thậm chí còn thấy Dung Âm so với tuổi lại trẻ hơn rất nhiều.

Dung Âm hoàn toàn không biết Vũ Hoàng Tinh đang nghĩ gì mình, cô đến cũng chỉ là muốn làm tốt bổn phận người chị dâu đến cổ vũ em trai của anh.Cô hi vọng Vũ Hoàng Long cũng sẽ đến đây chứng kiến cuộc thi này diễn ra

Vũ Hoàng Tinh đưa ánh mắt nhìn xung quanh, rồi nhìn Dung Âm cất tiếng hỏi.

“Anh ấy không đến sao?”

Đúng lúc này một tiếng nói ương ngạnh cùng với sự mỉa mai vang lên.

“Anh của cậu không đến nên mới bắt chị của tôi đến đó thôi!”

Cả Dung Âm và Vũ Hoàng Tinh chợt quay đầu.

Là Đường Minh Vũ đi cùng với Trịnh Nhược Thiên đến đây.

Trịnh Nhược Thiên hí hửng, đi đến trước mặt Vũ Hoàng Tinh,xoa đầu cậu ta

“Hôm nay Hoàng Tinh của anh đẹp trai lắm, cố gắng thi tốt.Anh sẽ có thưởng cho chú em”.

Trịnh Nhược Thiên là con một trong gia đình, nên từ nhỏ đã chơi thân với Vũ Hoàng Long,anh cũng đã xem Vũ Hoàng Tinh như đứa em trai cưng của mình mà nuông chiều.Anh cũng muốn nhận Đường Minh Vũ làm em trai của mình luôn, nhưng tính tình thiếu gia nhà họ Đường lại kỳ hoặc, nói chính xác thì cậu ta chính là bản sao của Đường Hướng Vãn,anh cũng chẳng dám hé miệng nhận cậu ta làm em trai.Nghĩ lại có lẽ nhà họ Đường,anh chỉ có thể kết bạn với Dung Âm, vì bản chất của cô vốn là một người hiền lành dễ dung hòa với mọi người.

Đường Minh Vũ tỏ vẻ thái độ đi đến trước mặt Vũ Hoàng Tinh, nhìn về phía Dung Âm cao giọng hỏi.

“Chị! Từ nhỏ chị đã không thích những môn thể thao như vậy, hôm nay đến đây có phải người nào đó đã ép chị không?”

Dung Âm cũng khá bất ngờ khi Đường Minh Vũ và Trịnh Nhược Thiên có mặt ở đây, cô không nghĩ hai người họ biết cô đang ở đây.Nghe câu nói của Minh Vũ, cô chắc chắn hiểu được em ấy vẫn còn rất khó chịu với anh em nhà họ Vũ này.

“Minh Vũ! Tại sao em biết chị ở đây, chẳng phải bây giờ em vẫn còn đang làm việc sao?”

Đường Minh Vũ nhìn về phía Vũ Hoàng Tinh.Anh kéo cô về phía anh.

“Em nghe nói có người nào đó,cứ một chút là lôi chuyện chị từng ngồi tù để hành hạ chị của em,em mà không đến đây, có khi một lát nữa sẽ có người ức hiếp chị”.

Vũ Hoàng Tinh dùng ánh mắt uất hận nhìn Đường Minh Vũ, thì ra chính tên khốn này mới là người đụng chết chị Khả Ninh của cậu.

Vậy mà đứng trước mặt cậu còn tỏ vẻ như mình không hề liên quan, chủ động nhắc đến chuyện năm xưa.

Nghe Đường Minh Vũ nói xong,Dung Âm liền đưa ánh mắt sắc bén lườm liếc Trịnh Nhược Thiên, chắc chắn là tên này nói cho em trai của cô nghe.Cô không biết Minh Vũ có gì thế mà về kể với ba cô không? Lỡ đêm sinh nhật của cô, ông lại ra sức ép bắt cô rời xa Vũ Hoàng Long thì sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui