Tiếng cãi vã của Mặc Vĩ Bắc và Hướng dường như cũng đã kinh động đến bên ngoài.
Vũ Hoàng Long định đi xem xung quanh xem những người bắt cóc có để lại manh mối nào không, nhưng vừa mới ra khỏi tòa nhà chưa được bao lâu thì anh đã nhìn thấy thuộc hạ của Mặc Vĩ Bắc đã xuất hiện tại nơi đây.Trong lòng cũng đã đoán được Mặc Vĩ Bắc thế nào cũng lần mò đến đây.
Vũ Hoàng Long vội vàng quay trở lại,khi anh mới mở cửa ra.
Mặc Vĩ Bắc như tên điên lao đến nắm lấy cổ áo Vũ Hoàng Long,gào lên.
“Vũ Hoàng Long! Tại sao anh lại giấu tôi… Hướng Vãn quả thật chưa chết, tại sao hả…anh nói đi”.
Vũ Hoàng Long bây giờ cũng chẳng còn tâm trạng quan tâm đến chuyện của hai người,mọi suy nghĩ của anh giờ đây chỉ nghĩ về Dung Âm.Anh không biết cô hiện giờ đang ở đâu, người anh như ngồi trên đống lửa.
Dung Âm mà có chuyện gì,anh sẽ không thể nào tha thứ cho mình.
Nhưng Hướng Vãn là em gái của cô,anh cũng phải cần ra sức bảo vệ.Em ấy đã thoát chết một lần,anh cũng không muốn em ấy lại một lần nữa bị Mặc Vĩ Bắc bắt lại.
Vũ Hoàng Long không quan tâm,anh đưa mắt nhìn Hướng Vãn khẽ nói.
“Để anh đưa em về khách sạn trước,em đừng lo lắng gì cả…”
Hướng Vãn bước đến kéo tay Mặc Vĩ Bắc ra khỏi người của Vũ Hoàng Long, với gương mặt phẫn nộ.
“Anh Mặc! Mau bỏ tay ra khỏi người anh ấy ngay”.
Mặc Vĩ Bắc bị cô xô ra, nhưng tâm trạng có phần cợt nhả,cất tiếng mỉa mai cả Vũ Hoàng Long và Hướng Vãn
“Sao hả? Cô chị bị bắt cóc, nên cô em định thay thế cô chị về làm vợ hắn ta sao…? Đường Hướng Vãn! Chỉ cần em cho hắn ta đụng vào người em,anh chắc chắn Đường Gia hay Tập Đoàn Vũ Thị,anh cũng sẽ không từ thủ đoạn để lật đổ nó.Anh sẽ khiến em tự nguyện trở về bên cạnh anh”.
Ánh mắt Hướng Vãn phún trào lửa giận trong lòng.Cô chỉ tiết bây giờ không thể làm gì hắn ta, tên đàn ông khốn nạn này không thể chọc được.
Nhưng so với sự lo lắng của Hướng Vãn, thì Vũ Hoàng Long trong lòng có chút nghi ngờ về câu nói đầu tiên của Mặc Vĩ Bắc.Một giây sau,anh liền hỏi.
“Tại sao anh biết Dung Âm đã bị bắt cóc?” Anh cúi đầu xuống nhìn Hướng Vãn, hỏi cô “Em nói sao?”
Hướng Vãn ngay lập tức lắc đầu ngay.
“Không! Em không có nói”
Lúc này Hướng Vãn mới chợt để ý.Tại sao Mặc Vĩ Bắc lại biết, chẳng lẽ nào…
Mặc Vĩ Bắc cười lạnh, buông nhẹ một câu.
“Anh không cần biết vì sao tôi biết.Nhưng thiết nghĩ anh không đi cứu Đường Dung Âm,xem ra cô ấy không còn mạng về bên cạnh anh đâu”.
“Mặc Vĩ Bắc!” Lúc này đến lượt Hướng Vãn đến nắm lấy áo của anh, nghiến răng hỏi " Có phải anh đã bắt cóc chị tôi có phải không?"
Mặc Vĩ Bắc có chút ngạc nhiên,anh chẳng qua chỉ là vô tình nghe câu chuyện hai người nói lúc này.Tự nhiên bây giờ bị cô gái của mình gán ghép tội bắt cóc chị của cô.
Vũ Hoàng Long quan sát sắc mặt của Mặc Vĩ Bấc.Anh cũng biết Mặc Vĩ Bắc chẳng bao giờ biết sợ, nếu có làm sẽ nhận ngay.
Nhưng bây giờ nhìn vào ánh mắt của anh ta,anh cũng đã đoán được anh ta không hề có liên quan đến vụ này.
Thật ra trong lòng anh cũng có chút hi vọng, Dung Âm là bị Mặc Vĩ Bắc bắt cóc.Vì nếu như anh ta muốn trao đổi thì anh cũng không ngại đổi Hướng Vãn lấy Dung Âm về với mình
Nếu như Mặc Vĩ Bắc vẫn một lòng muốn Hướng Vãn về bên mình, thì anh cũng đành phải bó tay.Chuyện của hai người họ xem ra cần có người đứng ra giải quyết,anh cũng chẳng muốn xen vào làm chi nữa.
Thế mà tên này lại không phải là người bắt cóc.
Mặc Vĩ Bắc được gần gũi với Hướng Vãn,trong lòng lại hưng phấn.Cảm xúc dâng trào chỉ muốn được ôm cô vào lòng.
Anh khẽ cúi đầu nói thầm vào tai của cô một câu gì đó khiến sắc mặt Hướng Vãn run rẩy, trong ánh mắt có phần nào đó là sự tuyệt vọng.
Dáng vẻ của Hướng Vãn lúc này khiến Vũ Hoàng Long nhìn vào liền thấy bóng dáng của Dung Âm ở trong đó, cô cũng từng dùng ánh mắt tổn thương nhìn về anh cũng như Hướng Vãn đang nhìn vào Mặc Vĩ Bắc.
Cả hai mang hình hài giống nhau,ngay cả cử chỉ cũng không khác nhau.Cả hai chị em đều có số phận đau lòng.Nếu như Dung Âm về đây biết được Hướng Vãn rơi vào tay Mặc Vĩ Bắc thì cô sẽ như thế nào.
Không cần nghĩ, chắc chắn cô sẽ giận anh, sẽ trách anh không bảo vệ được Hướng Vãn.
Ngay sau đó, Vũ Hoàng Long không còn nghĩ ngợi gì nữa liền bước đến không nói một lời nào nắm lấy tay Hướng Vãn nhanh chóng rời đi.
Người con gái của mình đột nhiên bị vuột mất, Mặc Vĩ Bắc đương nhiên là lên cơn giận dữ,anh cũng lập tức chạy đuổi theo.
Nhưng tiếc là, Vũ Hoàng Long đã nhanh tay kéo Hướng Vãn lên xe và chạy thẳng về khách sạn.
******
Màn đêm buông xuống.
Từ trong bóng tối Dung Âm mơ hồ tỉnh dậy.Cô liền cảm nhận được tay và chân của mình dường như đang bị trói, thậm chí trên đôi mắt còn bịt bằng một miếng vải.
Dung Âm kinh sợ, trong đầu liền nhớ lại.
Khi cô và anh vừa chụp hình xong, cô đã vào phòng thay đổi.Vừa bước vào phòng, cô còn chưa kịp làm gì, đã thấy một bóng dáng cao lớn chạy về phía cô.Tình hình lúc đó quá nhanh làm cho cô chưa kịp nhìn thấy là ai, thì bỗng nhiên một cơn đau sau gáy được truyền đến.Rồi sau đó trước mặt bỗng tối sầm lại, cô chẳng còn biết gì nữa.
Đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao cô lại bị trói… Là ai? Là người nào đã làm việc này?
Trong đầu bắt đầu hiện lên sự sợ hãi,suy nghĩ của cô lúc này chỉ nghĩ đến anh … Nghĩ đến người đàn ông của cô.
Anh đâu rồi? Anh bỏ mặc cô thật rồi sao?
Được một lúc, tai cô liền nghe thấy tiếng bước chân, kèm thêm giọng nói của vài người.
Sự chú ý của cô đã chăm chú vào âm thanh của người đàn ông.
“Khuya nay khi Vũ Hoàng Long đến đây, trực tiếp giết chết Đường Dung Âm.Chúng ta không cần thiết phải tha mạng cho người phụ nữ này, chắc chắn một điều khi cô ta tỉnh dậy chắc chắn sẽ biết tôi là ai…Cho nên phải thủ tiêu Đường Dung Âm trước rồi mới đến Vũ Hoàng Long…”
Dung Âm kinh hoàng khi nghe từng câu từng chữ giọng nói của người đàn ông này.
Giọng nói này… Giọng nói này chẳng phải là… Của Trương Năm, trợ lý của anh sao?
Cô không thể tin được, người đàn ông lúc nào cũng mang dáng vẻ hiền lành trung thành như vậy lại muốn giết chết cô.
Anh ta muốn giết chết cô sao? Không những vậy còn muốn giết chết Vũ Hoàng Long.
Vì chuyện gì mà Trương Nam muốn ra tay độc ác với cô, từ trước đến giờ cô có từng gây thù với anh ta sao?
Nhưng tên đàn ông này làm cách nào lại xuất hiện ở đây?
Khi Dung Âm vẫn còn dằn vặt trong suy nghĩ, thì cánh cửa phòng đột ngột mở ra.
Trương Nam vừa nhìn thấy cô đã không còn bình tĩnh, lập tức bước đến trước mặt cô, chẳng biết cô đã tỉnh hay chưa, liền giơ tay lên cao, trực tiếp tát vào gương mặt cô hai bạt tay rất mạnh.
Dung Âm đau đớn, nghiên mặt qua một bên.Rất nhanh khóe môi cô liền xuất hiện một làn vết máu đỏ.Nhưng cô nhất quyết không để cho họ phát hiện mình đã tỉnh.
Không dừng lại ở đó, Trương Năm còn tàn độc liền lao vào bóp cổ cô, giọng điệu đè nén vang lên.
“Đường Dung Âm! Người như cô mà còn muốn có hạnh phúc sao? Vì cô mà Vũ Hoàng Long không chấp nhận yêu em gái của tôi… Vì cô mà Khả Ninh phải chết… Đêm hôm nay tôi sẽ lấy lại công bằng cho Khả Ninh, người em gái duy nhất của tôi”.
Khả Ninh… Là em gái của anh ta sao?
Tại sao lại có chuyện hoang đường như vậy?
Gương mặt Dung Âm vừa đỏ vừa tím tái, cô gần như muốn tắt thở.Trong bóng tối, cô dường như thấy mẹ của cô đang nhìn về phía cô.
Bà đang mỉm cười với cô,ánh mắt lộ rõ hạnh phúc.
Cô còn đang định muốn chạy lại bà, nhưng lúc này một luồn khói trắng bỗng chốc chặn ngang người cô.
Dung Âm bắt đầu sợ hãi, sợ rằng mẹ cô sẽ biến mất khi cô vẫn chưa kịp ôm lấy bà.
Cô muốn nói với bà nghe là Hướng Vãn vẫn còn sống, cô còn muốn khoe với mẹ mình bây giờ đã làm vợ người ta.
Cô đưa mắt nhìn về phía mẹ của mình, không ngừng gào thét gọi bà.
Nhưng lần này mẹ cô nhìn cô với ánh mắt thương tâm, bà lắc đầu, một giọt lệ rơi xuống.Bà nhìn cô khẽ nói.
“Dung Âm…Con gái ngoan của mẹ! Con hãy cố gắng lên, hạnh phúc của con chỉ mới vừa bắt đầu thôi…Hoàng Long sẽ đến cứu con, lần này cậu ấy sẽ không bỏ rơi con nữa đâu…Con hãy cố gắng lên, hãy giữ vững tình yêu với Hoàng Long”.
Ngay sau đó, bà liền theo làng khói trắng biến mất.
Dung Âm còn đang định đuổi theo, thì đúng lúc này một tiếng nói với vô vàn kinh sợ đã kéo cô về hiện tại.
“Vũ Hoàng Long đã đến rồi…! Anh ta muốn gặp vợ của mình”.
Chiếc cổ trắng nõn của cô gần như tím lại, người đàn ông này dường như thật sự đang muốn giết chết cô.
Câu nói cũng vừa thức tỉnh được Trương Nam đang cố gắng muốn lấy mạng cô.
Gương mặt hắn ta bao trùm một màn tăm tối, quăng mạnh cô xuống giường.Sau đó quay đầu lại nhìn tên đàn em của mình ra lệnh.
“Tao giao cuộc giao dịch này cho chúng mày.Tao vẫn chưa tiện ra mặt…Nhưng khi ra ngoài đó, chúng mày không cần nói gì với Vũ Hoàng Long, trực tiếp giết chết vợ hắn ta trước mặt hắn ta là được.Sau đó chúng mày muốn làm gì Vũ Hoàng Long thì tùy…”
Dung Âm chẳng biết người đàn ông đang toan tính chuyện gì.Nhưng những gì anh ta nói ra từ nãy đến giờ,trong đầu cô chợt suy nghĩ, chẳng lẽ anh ta chỉ muốn giết chết cô chứ không muốn ra tay với Vũ Hoàng Long.
Còn Vũ Khả Ninh không phải là em gái của Vũ Hoàng Long sao? Tại sao bây giờ lại biến thành em gái của anh ta.
Lúc này hai tên đàn em cũng đã bước đến từ từ cởi trói và tháo chiếc khăn bịt mắt cho Dung Âm,hai người họ cứ tưởng cô chưa tỉnh cho nên lúc dìu dắt cô ra ngoài quả thật có chút chủ quan.
******
Tại khách sạn.
Vũ Hoàng Long nhất quyết đi một mình đến điểm hẹn,không cho Hướng Vãn đi cùng, trước khi đi anh còn hứa với cô sẽ đem Dung Âm về nhà ăn toàn.Anh cũng đã cho người canh giữ, không để cho Mặc Vĩ Bắc có thể đánh hơi đến đây.
Nhưng Hướng Vãn vẫn mang một tâm trạng nặng nề, chỉ biết bất lực nhìn vào đồng hồ.
Bàn tay vẫn nắm chặt điện thoại.Đã có lúc cô rất muốn điện thoại về nhà, cô muốn nói với ba việc Dung Âm đã bị bắt cóc.Nhưng cô sẽ giải thích như thế nào với ba việc cô vẫn còn sống.
Đến lúc đó không chỉ Mặc Vĩ Bắc mà ngay cả ba cô cũng đến bắt cô về.
Cô sợ Mặc Vĩ Bắc đến bắt cô là thật, nhưng cô càng sợ khi trở về nhà họ Đường.
Ba sẽ nghĩ như thế nào, sẽ cho rằng cô là một đứa bệnh hoạn? Sẽ đưa cô vào bệnh viện tâm thần nữa có phải không?
Nhưng ông cũng thừa biết cô không hề bị bệnh, tại sao ông lại đối xử cô như vậy chứ?
Ting.
Âm thanh tin nhắn của điện thoại nào đó được vang lên khiến Hướng Vãn giật mình liếc nhìn về điện thoại của mình.
Nhưng âm thanh đó không phát ra từ điện thoại của cô.
Hướng Vãn đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này cô chợt thấy chiếc điện thoại đang phát sáng được nằm trên bàn.
Cô nhanh chóng tiến lại liền cầm điện thoại đó lên.
Là của Vũ Hoàng Long,anh ấy đi mà không đem điện thoại.
Cô ngay lập tức liền mở ra.
Tin nhắn được gửi đến là của Trịnh Nhược Thiên.
Trịnh Nhược Thiên.
Người đàn ông mà cô từng vui chơi lúc nhỏ và cô cũng đã từng… thầm thích anh.Nhưng đó là tình cảm trẻ con, cô cũng đã quên đi từ rất lâu.Trái tim cô giờ đây đã thật sự chết đi vào mấy năm trước rồi.
Cô mở tin nhắn lên.
Trịnh Nhược Thiên nhắn: “Khi nào về, tôi ra sân bay đón… Nhớ Âm Nhi quá rồi”.
Thì ra cái tên đàn ông này vẫn còn nặng tình với chị cô lắm.Nhưng thay vì anh ta nhắn tin với Dung Âm thì anh ta lại nhắn tin với Vũ Hoàng Long,xem ra mối quan hệ này cũng đã giải quyết ổn thỏa, nên ba người mới thoải mái đến vậy.
Hướng Vãn chợt suy nghĩ, cô không dám chắc Vũ Hoàng Long sẽ cứu được chị của cô không, nhưng nếu như có người chi viện lúc này thì ít ra cũng đỡ hơn.
Một giây sau, cô không chừng chờ liền gửi lại một dòng tin nhắn cầu cứu cho Trịnh Nhược Thiên.
Làm xong, Hướng Vãn đặt điện thoại của Vũ Hoàng Long trở lại chỗ cũ.
Cốc… Cốc…
Đúng lúc này đột ngột bên ngoài có người gõ cửa.
Hướng Vãn thấy làm lạ.Trước khi Vũ Hoàng Long đi đã căn dặn người của anh đứng canh trước cửa phòng, không ai được làm phiền cô.Vậy ai đang đứng bên ngoài.
Một cơn lạnh buốt được truyền đến đằng sau.
Không lẽ là… Mặc Vĩ Bắc.
Nhưng không thể nào. Cop qua cop lại, 𝙩rở lại 𝙩rang chính == 𝙩ru𝗆𝙩ruye n.Vn ==
Bên ngoài còn có người của Vũ Hoàng Long, cô không tin là cái tên đó lại điên đến mức đến đây làm bậy.
Rất lâu sau đó, Hướng Vãn mới từ từ từng bước đến chiếc cửa.Trước khi mở cửa ra, cô đã dùng mắt thần xem thử bên ngoài là ai.
Nhìn rồi, Hướng Vãn mới chợt thở phào nhẹ nhõm.Bên ngoài chỉ là cô nhân viên khách sạn.
Ngay lập tức cô liền mở cửa ra.
“Có việc gì không?”
Cái dáng cao ráo của cô nhân viên này thấy làm lạ.Cô cảm thấy chiều cao của cô gái này có gì đó không giống bình thường…Cô ngẫm nghĩ cô ta chắc chắn cao khoảng mét chín, với dáng vóc như vậy khoát lên mình một đồ vest nam, chắc không ai nghĩ cô ta là phụ nữ đâu.
Hướng Vãn nhìn thấy ngoài cô nhân viên khách sạn ra, thì phía dưới là một chiếc xe đẩy đang để khay đồ ăn và rượu vang.
Người nhân viên đó không nói một lời nào liền đẩy chiếc xe vào bên trong.
Hướng Vãn kinh ngạc,xoay người lại nói
“Này… Cô vào lầm phòng rồi, tôi không có gọi đồ ăn”
Cô nhân viên giương đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hướng Vãn, một giây sau đó cô ta liền sải bước chân đi qua người cô, đi đến khoá chặt cửa lại.
Hướng Vãn chợt khựng người lại.Mùi hương này, dáng vóc cao lớn này… Đây là…
Hướng Vãn giật mình quay lại, nhưng đã không kịp nữa rồi.Người nhân viên vừa đóng cửa lại đã lao vào ôm chặt lấy cô.
Đến nước này rồi, vòng tay quen thuộc này chẳng lẽ cô nhận không ra.
Bờ môi run rẩy của cô nhả ra một cái tên.
“Mặc Vĩ Bắc…”