Sự Trả Thù Ngục Tù

Gương mặt Dung Âm đề phòng, cô bước đến kéo Hướng Vãn về sau lưng mình.Ánh mắt căng thẳng nhìn Mặc Vĩ Bắc đưa ra lời cảnh cáo.

“Anh không được đến gần em gái của tôi”.

Mặc Vĩ Bắc đưa mắt nhìn về gương mặt hai người con gái trước mặt,anh phải cố gắng phân biệt được ai là Dung Âm ai là Hướng Vãn.Vũ Hoàng Long có thể phân biệt được, tại sao anh thì không.

Cả hai đều rất đẹp, nhưng lúc này đây Hướng Vãn lại cho anh cảm giác, dường như cô đang rất sợ điều gì đó,ánh mắt cứ luôn lẫn trốn.Cứ nhìn cô như vậy,anh càng cảm thấy chua xót, tình yêu thương của anh dành cho cô càng nhiều hơn.

Mặc Vĩ Bắc nhìn Dung Âm rất lâu,sau đó anh nở một nụ cười tỏ vẻ như một anh hùng.

“Chị vợ! Em đã ra tay cứu hai vợ chồng chị đấy…Đừng xem em là tội đồ như thế chứ”.

“Ai là chị vợ của anh… Hướng Vãn không còn là vợ của anh rồi!” Dung Âm nghiến răng nghiến lợi nói.

“Vậy sao?” Mặc Vĩ Bắc xoa nhẹ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình, rồi cất giọng “Em và cô ấy là đám cưới rõ ràng, có ảnh cưới, cả hai đều bước vào lễ đường… Nếu cô ấy chết thật thì chị nói ra câu này,em không dám cãi…”

Mặc Vĩ Bắc ngang nhiên trước mặt Dung Âm, kéo Hướng Vãn về phía anh, tiếp tục nhìn Dung Âm nói tiếp.

“Nhưng chị xem đi,ai đang đứng trước mặt chị…Cô ấy sống hay chết cũng là người của Mặc Vĩ Bắc này”.

“Anh” Dung Âm tức đến nỗi cả gương mặt cô đều đỏ cả lên.

Thấy tình hình lúc này khá căng thẳng, Hướng Vãn liền đẩy Mặc Vĩ Bắc ra, cô trừng mắt nhìn anh, cảnh cáo.

“Đây là chị của tôi đấy! Anh nói chuyện đàng hoàng một chút đi”.

Nghe xong, Mặc Vĩ Bắc bỗng nở nụ cười cưng chiều cô vợ bé nhỏ của anh.

Một giây sau anh liền cúi đầu xuống, tỏ vẻ tôn kính trước mặt Dung Âm.

“Em xin lỗi chị! Sau này em sẽ tôn trọng chị, cho vợ em được vui, không khó chịu với em nữa”.

Hướng Vãn đưa mắt nhìn Dung Âm, cô có chút khó xử.

“Chị! Em có mang một chút đồ cho chị, mình đi thay đồ rồi hãy đi vào thăm anh rể”.

Hướng Vãn nói xong,Dụng Âm mới chợt nhớ mình vẫn còn mặc chiếc áo cưới thấm đầy máu của anh.Vừa nhắc đến Vũ Hoàng Long, tâm tình Dung Âm cũng đã dịu đi một chút.Ngay sau đó, cô và Hướng Vãn liền rời khỏi, để lại Mặc Vĩ Bắc với gương mặt ó đăm nhìn chằm chằm vào căn phòng bệnh của Vũ Hoàng Long.

“Anh rể…Anh rể… Tại sao cô ấy lại buông một câu tình cảm như vậy với người đàn ông khác trước mặt của mình chứ!”

Cơn ghen tuông của Mặc Vĩ Bắc không chỉ là ghen vô cớ.

Một giây sau,Mặc Vĩ Bắc không chịu nổi tức anh ách không chịu nổi liền đẩy cửa bước vào trong phòng của Vũ Hoàng Long.Anh phải xem tên đó có đã giả bị thương hay không?

*******

Sau hai ngày hai đêm hôn mê, Vũ Hoàng Long cuối cùng cũng đã tỉnh lại.May mắn lần này vị trí viên đạn không nằm ngay nguy hiểm, nhưng cũng không phải cố gắng dưỡng thương.Ngoài ra khi Vũ Hoàng Long ngã xuống cũng đã vô tình đập tay vào thanh sắc nhọn gần đó, vết thương tuy nhẹ nhưng nếu không cẩn thận rất có thể sẽ bị nhiễm trùng.

Trong lúc anh hôn mê, Dung Âm luôn túc trực ở bên cạnh anh,hai ngày qua cô dường như rửa mặt bằng nước mắt.Mặc dù anh đã qua cơn nguy hiểm, nhưng đối với cô,anh bị như vậy cũng là lỗi của cô, sự dằn mặt khiến sắc mặt của cô gần như nhợt nhạt.

Mới sáng hôm nay,Dung Âm chỉ vừa đi nghỉ một chút, thì không ngờ Vũ Hoàng Long đã tỉnh lại.

Vũ Hoàng Long mở mắt ra, cứ tưởng anh sẽ nhìn thấy cô đầu tiên, nhưng ai mà ngờ người mà anh nhìn thấy lại là tên trước đó đã có ý định cướp người phụ nữ của anh.

Trịnh Nhược Thiên.

Nhưng tại sao tên này lại ở đây?

Trịnh Nhược Thiên vừa nhìn thấy Vũ Hoàng Long đã tỉnh thì miệng cười tươi, bước nhanh tới gấp rút hỏi.

“Anh tỉnh rồi sao?”

Vũ Hoàng Long không trả lời,anh đưa mắt nhìn xung quanh.

“Dung Âm đâu? Cô ấy không sao chứ?” Ngữ điệu anh căng thẳng,trong lòng không ngừng sợ hãi.

Trịnh Nhược Thiên thở dài, tỏ vẻ không vui.

“Vừa mới tỉnh đã vội tìm vợ…Anh không để ý ai đang đứng trước mặt anh sao?” Vừa nói anh vừa chỉ bản thân mình.

Vũ Hoàng Long không quan tâm,anh liền giở chăn lên,cố gắng ngồi dậy.

Trịnh Nhược Thiên giựt mình liền ngăn anh lại.

“Này …Anh làm gì vậy?”

“Tôi phải đi kiếm Dung Âm, cô ấy cần tôi bảo vệ” Anh kéo tay Trịnh Nhược Thiên, từ từ bước xuống giường.

Khi anh còn chưa kịp đi, thì cánh cửa bất ngờ được một người con gái mở ra.

Giọng nói vui mừng của cô gái đó vừa nhìn thấy anh đã tỉnh lập tức vang lên.

" Hoàng Long!"

Vũ Hoàng Long ngước mắt lên,ánh mắt chất đầy tình cảm nhìn cô.

“Âm Nhi!”

Nói được một chút, Vũ Hoàng Long cảm nhận được hơi thở mình không thông,đầu có hơi choáng,cả người bỗng chốc ngã ngồi xuống giường bệnh.

Trịnh Nhược Thiên đứng bên cạnh liền giựt mình đỡ lấy thân thể Hoàng Long.

Dung Âm thấy vậy cũng hốt hoảng chạy nhanh về phía anh, sợ đến xanh cả mặt không ngừng quan sát anh.

“Anh sao vậy…? Còn đau chỗ nào không?”

“Để anh đi gọi bác sĩ” Trịnh Nhược Thiên nói xong lập tức chạy nhanh ra ngoài.

Vũ Hoàng Long đờ đẫn ngước mắt lên, nhìn dáng vẻ lo lắng của cô anh không thể nào nhịn được liền ôm lấy cô.

Dung Âm sợ trúng vết thương của anh vội tránh né.

“Anh cẩn thận đó…!”

“Hôn anh đi… Anh muốn cảm nhận hơi thở của em” Vũ Hoàng Long dùng gương mặt yếu ớt nhìn cô.

Nghe qua cứ nghĩ là một lời ra lệnh của anh, nhưng ai biết rằng đó lời yêu thương mà người chồng muốn vợ dành tặng cho mình.

Ánh mắt Dung Âm liền xao động.Người đàn ông này tại sao bây giờ có vẻ yếu đuối như vậy, Vũ Hoàng Long mạnh mẽ luôn ép buộc cô làm theo ý anh đi đâu rồi.

Anh ra cớ sự như vậy chẳng phải là vì cô sao? Bây giờ chỉ hôn thôi mà cô còn ngại ngùng gì nữa,huống hồ mấy ngày qua cô cũng nhớ anh rất nhiều sao?

Ngay lập tức,Dung Âm chủ động rướn người hôn lên môi của anh.Vũ Hoàng Long như được cô tiếp thêm sức mạnh,anh ôm lấy cô, nụ hôn càng lúc càng nồng nhiệt.

Cả người Dung Âm mềm nhũn, phải dựa vào người anh.Lưỡi anh bắt đầu thâm nhập bên trong tìm một chút vị ngọt của cô.

Yết hầu của anh lên xuống dữ dội, anh bây giờ chẳng cần bác sĩ nào nữa vì với cô chính là lều thuốc chữa bệnh cho anh.

Cho đến khi tiếng mở cửa một lần nữa vang lên.Dung Âm mới ý thức được liền đẩy nhẹ anh ra.

Vũ Hoàng Long dường như không được thỏa mãn,anh vẫn ôm chặt lấy cô trước khi người bên ngoài đi vào trong

Trịnh Nhược Thiên bước vào cùng với bác sĩ đang phụ trách giám sát Vũ Hoàng Long.

Bác sĩ nhìn thấy bệnh nhân của mình đã tỉnh liền mỉm cười hỏi thăm.

“Cậu thấy sao rồi? Vẫn ổn chứ!”

Vũ Hoàng Long mím chặt môi, gương mặt vẫn bình thường nhưng trong lòng quả thật chưa được thỏa mãn cho lắm.

“Tôi ổn rồi! Hôm nay tôi xuất viện được không?”

Dung Âm nghe xong, giựt mình vội quay lại nhìn anh lắc đầu.

“Không được! Anh phải ở lại kiểm tra tình hình như thế nào…”

Vũ Hoàng Long khẽ cười xoa đầu cô.

“Không sao đâu,anh khỏe rồi chỉ là vết thương nhỏ thôi mà”

Lúc này Bác sĩ cười nhẹ, ông tỏ vẻ tán thành.

“Cũng được…Nhưng cậu cũng chú ý nhớ đến tái khám lại… với lại…” Ông nhìn qua Dung Âm, giọng điệu có vẻ hơi bối rối " Hạn chế sinh hoạt vợ chồng lại…Xương chậu của cậu ấy vẫn chưa khỏi"

Là một bệnh viện nổi tiếng nên các bác sĩ nơi đây đều am hiểu các thứ tiếng.Lần này vị bác sĩ không dùng tiếng Anh mà dùng tiếng Trung để giao tiếp với mọi người.

Cho nên khi nghe vị bác sĩ nói xong, Trịnh Nhược Thiên liền không nhịn được cười nghiên cười ngả, còn ôm bụng ngồi xuống cười với bộ dạng chọc tức người anh em của mình.

"Vũ Hoàng Long ơi! Đúng là quả báo đến sớm với anh thật đấy…! Tôi thiết nghĩ không phải do bị thương mà ảnh hưởng đến xương chậu anh đâu, có lẽ trước đó anh đã bị di chứng sẵn rồi,cho nên bây giờ nó mới nghiêm trọng như vậy ".

Vị bác sĩ nói xong, ông cũng đã khám sơ cho Vũ Hoàng Long,cảm thấy tình hình đã ổn,không nói gì nữa liền bước đi ra.

Lúc này Nét mặt Vũ Hoàng Long trở nên xám xịt, chỉ muốn bước đến lôi cổ tên điên này ra khỏi phòng,dám ở trước mặt Dung Âm ăn nói xằng bậy.

Còn Dung Âm khi cô nghe những lời của bác sĩ, sắc mặt cô đã đỏ ửng.Hôm trước đã nghe qua rồi, nhưng hôm nay nghe lại lần nữa, quả thật cô đã xấu hổ muốn đào cái hồ chôn sống mình cho rồi.Tại sao hôm trước mình không để ý lời nói của bác sĩ chứ…?

Vũ Hoàng Long ở phía sau, khẽ nói vào tai cô vài câu trấn an.

“Đừng để ý lời bọn họ, sức khỏe của anh,anh biết rõ hơn ai hết…”

Nhưng chưa đầy một giây sau,anh đã kịp nhận được ánh mắt tóe lửa của cô.Có lúc Dung Âm khá dịu dàng hiền lành, nhưng một khi cô mà đã giận anh rồi, hình phạt của anh cũng rất không hề nhẹ nhàng.Cho dù lúc này anh có bị thương hay không.

Vũ Hoàng Long cũng chẳng ngu mà chọc giận cô trước mặt mọi người ở đây, nhất là tên Trịnh Nhược Thiên luôn canh me đào chân tường nhà anh.Lúc này anh liếc mắt nhìn anh ta, nghiến răng hỏi.

“Anh đến đây làm gì? Có biết hai chúng tôi đang đi tuần trăng mật không?”

Trịnh Nhược Thiên thu giọng cười lại,anh bước tới ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế sofa.Ánh mắt có phần nghiêm trọng nhìn cả Dung Âm và Vũ Hoàng Long.

“Đường Hướng Vãn… Cô ấy là người gọi tôi đến đây.Còn nữa… Tại sao Hướng Vãn còn sống?”

Khi anh đến đây, người anh gặp đầu tiên không phải Dung Âm mà là Hướng Vãn.Ban đầu anh cũng tưởng là Dung Âm vì hai người quả thật rất giống nhau.

Cho đến khi anh bắt gặp Mặc Vĩ Bắc cũng có ở đây.Vừa mới gặp anh,hắn ta như lên cơn điên.Trước mặt anh,hắn không ngại liền cưỡng hôn Hướng Vãn.

Lúc đó anh có chút giựt mình, định đến can ngăn thì nào ngờ hắn ta lại được Hướng Vãn cho ăn một cái tát.Sau này anh mới biết được thật chất năm Hướng Vãn chết, có rất nhiều nghi vấn.Mà chuyện đó thì chỉ có Hướng Vãn và Mặc Vĩ Bắc biết, đến giờ ngay cả Dung Âm còn chưa nghe Hướng Vãn kể lại sự việc năm đó như thế nào, làm gì mà đến lượt anh.

Nhưng anh có nghe là chính Vũ Hoàng Long là người chạy chữa khắp bệnh viện để cứu sống Hướng Vãn.

Chẳng lẽ người bạn thân của anh tốt đến mức như vậy sao?

Vũ Hoàng Long rơi vào trầm mặc.

Trịnh Nhược Thiên nhướng mày buông ra một câu nữa thật nữa đùa.

“Hướng Vãn còn sống cũng tốt.Ít nhất còn khiến tôi hi vọng một chút”.

Vũ Hoàng Long ngước mắt lên nhìn Trịnh Nhược Thiên nghi hoặc hỏi.

“Đừng nói anh đang có ý đồ với Hướng Vãn…”

Nghe xong Trịnh Nhược Thiên liền nhún vai,dáng vẻ phong lưu của anh hiện rõ trên mặt.

“Tôi không ngại em ấy đã qua một đời chồng.Huống hồ em ấy cũng có gương mặt giống như Dung Âm…”

“Bớt ảo tưởng đi Cậu chủ Trịnh à!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui