Diễn viên đều ở trong trạng thái tốt, tiến độ quay phim tiến hành bình thường, đội ngũ đạo diễn của Từ Thiên luôn luôn nổi tiếng nghiêm khắc, diễn viên đều sợ nơi nào không diễn tốt bị mắng, thời gian nghỉ ngơi cũng rất ít khi nhìn thấy bộ dáng lười nhác của các diễn viên trong đoàn làm phim của ông, đều cầm kịch bản đọc thuộc lòng hoặc thỉnh giáo lẫn nhau.
Bản thân bộ phim này của bọn họ chính là một bộ phim có tiết tấu khẩn trương kích thích, nếu diễn viên luôn ở trong trạng thái này sẽ rất mệt mỏi, tuy rằng đều biết đạo lý này nhưng vẫn không ai dám buông lỏng, Tô Đào đề nghị chơi ma sói, còn kéo Lên Từ Thiên, ngay từ đầu các diễn viên cũng không được tự nhiên lắm, sau khi chơi mấy ván mới dần dần thả lỏng tâm tình, dù sao cùng Đạo diễn Từ chơi trò chơi vẫn không dám tưởng tượng.
Liên tiếp mấy ngày không khí của đoàn làm phim dưới ảnh hưởng của Tô Đào, vẫn rất vui vẻ.
Việc sản xuất phim yêu cầu rất cao về chi tiết, dù sao cũng phải phát trên màn ảnh rộng, một chút khiếm khuyết nhỏ sẽ bị phóng đại vô số lần, Từ Thiên có thể nói là xử lý chi tiết phi thường hoàn mỹ, nhưng phần hoàn mỹ này cần vô số lần đi quay cùng một cảnh, các diễn viên không ngừng làm lại, để có được một cảnh tốt nhất.
Việc quay phim đều không dựa theo trình tự kịch bản, hôm nay cảnh này là một trong những cảnh trọng điểm của Tô Đào, thuộc nửa sau của bộ phim, cặp đôi Đông Cẩm và An Trình chưa bao giờ biết thân phận của nhau phối hợp ăn ý, sau lần trước thành công truyền tải nội dung hoạt động trùm ma túy, sau khi thành công bắt được mấy thủ lĩnh trọng yếu, Đông Cẩm lại biết được một manh mối quan trọng.
Trùm ma túy thành công nghiên cứu chế tạo ra một thế hệ DP mới, lập tức sẽ đầu tư vào thị trường, hơn nữa giao dịch đầu tiên liền định ở hai ngày sau tám giờ mười phút, địa điểm đặt ở câu lạc bộ Chỉ Lan,
Đông Cẩm mạo hiểm rất lớn đem tin tức truyền cho An Trình, chính là bởi vì lần này truyền cô thiếu chút nữa bại lộ thân phận.
Buổi tối nghỉ ngơi, có người tiến vào phòng cô, cố ý làm ra động tĩnh rất lớn, Đông Cẩm trong nháy mắt sẽ mở mắt, cũng may cô có tật xấu khó ngủ, lúc người nọ tiến vào phòng cô đầu óc Đông Cẩm vẫn thanh tỉnh, chỉ là nhắm mắt làm cho người ta lầm tưởng cô đã ngủ thiếp đi.
Đông Cẩm nghe được người nọ ở trong phòng cô một trận lộn xộn, còn cố ý đập vỡ bình nước trong phòng cô, chính là muốn nhìn xem cô có thật sự nghe không thấy hay không, thấy cô thật sự không có phản ứng gì, người nọ còn chưa hoàn toàn tin tưởng, hắn cầm một khẩu súng, trước mặt cô lên đạn, chuẩn bị tốt một loạt liền đem họng súng chĩa vào đầu cô.
Ước chừng có nửa phút.
Đông Cẩm có tố chất tâm lý cường đại, trước khi nằm vùng trải qua hai năm huấn luyện chuyên nghiệp, mặc dù đối mặt với họng súng lạnh như băng, cô cũng có thể biểu hiện như thường, bình yên đi vào giấc ngủ.
Người nọ thấy Đông Cẩm quả thật không có phản ứng gì, liền thu hồi súng, mở cửa đi ra ngoài.
Cảnh này vừa quay xong, ngoại trừ Tô Đào, nhân viên công tác tại hiện trường đều thở phào nhẹ nhõm, khi người diễn trò buôn bán ma túy kia cầm súng về phía Đông Cẩm, bọn họ thật sự nhập vai, sợ hắn thật sự bóp cò.
Tô Đào ngồi ở một bên nghỉ ngơi, Lâm Cảnh đã trang điểm xong, giương mắt nhìn, nhìn thấy mà giật mình.
Hắn hóa trang thành một thân trang điểm tàn tật, trên mặt cánh tay đều là vết máu, trên mặt phải còn có một vết thương sâu có thể thấy được xương, đang chảy máu, áo sơ mi trắng trên người có hơn phân nửa bị nhiễm huyết sắc, mặc dù biết đây là trang điểm đặc biệt, lần đầu tiên nhìn thấy vẫn là đau lòng không khống chế được.
"Cái này đau lòng?"
Sau một thời gian dài quay phim như vậy, Từ Thiên cũng nhìn ra chút gì đó, ông tuyệt đối không nghĩ tới Lâm Cảnh tìm người nhiều năm như vậy lại là tiểu nha đầu Tô gia, có đôi khi không thể không cảm thán vận mệnh duyên phận.