Nhiễm Hi vuốt tóc, một thân trang điểm tinh tế đứng cạnh ba người bọn họ thật sự là vô cùng nổi bật.
Nếu so thì cũng chỉ có Tô Đào là có thể so với cô ấy, dù sao thì chiều cao là thứ mà không che dấu nổi, từ xa nhìn lại thì người ta sẽ thấy được cô đầu tiên.
Dù Nhiễm Hi có trang điểm đẹp đến đâu thì vẫn thấp hơn Tô Đào một cái đầu.
Nhiễm Hi chậm chạp đến muộn, lắc eo đi đến, "Ngại quá, tôi đến trể rồi".
Nguyện Tư Nguyên và Phó Nhiêu đều vẫy tay nói không sao.
Tô Đào cúi đầu vuốt nếp nhăn trên áo chỉ cười mà không nói gì cả, việc cô ấy đến muộn hay không không liên quan gì đến cô, kể cả hôm nay cô ấy không đến thì cũng không có gì phải xin lỗi cô.
Cho nên cô rất không hiểu hành động này của Nhiễm Hi.
"Đào Tử", Nhiễm Hi thân mật chạm vào tay Tô Đào, kéo cô lên phía trước hai bước, ngăn cách cô với hai người khác.
Tranh thủ lúc này còn chưa phát sóng trực tiếp, cô (Nhiễm Hi) muốn nói với cô ấy (Tô Đào) một vài điều.
Tô Đào bị kéo đi mà không hiểu gì cả, cô ấy đang làm cái gì vậy, bọn họ trước đó đâu có thân quen gì đâu nha!
Mới quen biết có hai ngày, mà hai ngày đó còn không trọn vẹn nữa chứ, xưng hô kiểu này làm cô có hơi không quen một chút.
"Tôi có chút chuyện muốn thương lượng với cậu", chút tâm tư nhỏ hiện rõ trên mặt cô.
Tô Đào bình tĩnh rút cánh tay ra, "Có chuyện gì vậy?"
"Cái đó.. lát nữa cậu có thể giả vờ thua tôi hay không?", nhìn thấy vẻ mặt Tô Đào lộ ra sự kinh ngạc, cô ấy nói tiếp, "Tôi biết như vậy sẽ khiến cậu chịu thiệt thòi nhưng mà cậu muốn gì cũng được hết, dù là tài nguyên hay tiền tôi đều có thể cho cậu chỉ cần cậu nhường tôi thắng thôi", cô ấy đã xem qua chương trình mà Tô Đào từng tham gia.
Sau sự kiện đó, Triệu Duyệt giống như biến mất hoàn toàn khỏi giới giải trí, mai danh ẩn tích, còn Tô Đào cũng rút lui khỏi chương trình đó, cô tiến vào giới giải trí không chỉ ngày một ngày hai, có quy tắc gì mà cô chưa nhìn thấy đâu chứ.
Chắc chắn là tư bản đằng sau Triệu Duyệt sợ bà ta nói ra cái gì đó nên triệt để cắt đứt đường đi của bà ta, còn Tô Đào có lẽ cũng là bị ép rút khỏi cuộc thi đó.
Cho nên hiện giờ cô ấy thiếu nhất là tài nguyên chứ còn gì nữa.
"Tại sao cậu lại muốn thắng như vậy", đây cũng không phải là cuộc thi gì đó có sức ảnh hưởng lớn, nói đi nói lại thì cũng chỉ là một chương trình giải trí thôi mà.
Thắng hay không quan trọng đến vậy sao?
"Tôi.. tôi tôi! Thế cậu có đồng ý không", Nhiễm Hi ấp úng mãi không nói ra được.
"Xin lỗi nhé"
Nhiễm Hi không ngờ mình lại bị từ chối vẻ mặt sững sờ, lập tức sau đó bàn tay để bên hông chậm rãi nắm lại, các đốt ngón tay trắng bệch.
Tô Đào quay trở về vị trí ngồi, tự hỏi xem vừa rồi mình từ chối người ta có phải quá thẳng thừng rồi hay không.
Không đợi để cô nghĩ quá nhiều thì trọng tài đã đến, cái này đồng nghĩa với việc buổi phát sóng trực tiếp đã bắt đầu.
Nhiễm Hi rất không cam lòng quay về vị trí của mình, cho dù hiện tại cô không cam lòng thì cũng không thể biểu hiện ra ngoài, cư dân mạng hiện nay toàn mang kính lúp ra để soi các chương trình giải trí, chỉ cần một chút biểu hiện lạ cũng sẽ bị bọn họ đào ra tận gốc kèm theo n câu chuyện xuyên tạc khác.
Lúc đi qua Tô Đào, cô ấy tận lực quản lý tốt vẻ mặt của mình để nó trông tự nhiên nhất có thể.
Trọng tài là người chuyên nghiệp được mời từ đội tỉnh tới, hôm nay lúc ông ấy đi ra còn dẫn theo một người khác.
Anh ấy vừa mới bước vào sân thi đấu, cả khán đài có sức chứa hơn 10.000 người phát ra những tiếng thét kinh ngạc, thậm chí còn có người muốn chạy xuống dưới đấy nhưng bị bảo vệ ngăn lại, hình như hôm nay có nhiều người đến xem hơn hôm qua thì phải.
Người vừa đến mặc một bộ vest chỉnh tề, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ nhàng, dù đứng trước cảnh tượng hỗn loạn như thế nhưng sắc mặt anh vẫn không chút thay đổi nào, dường như nó không thể khơi dậy kích động trong anh.
Lâm Cảnh đứng hướng về phía máy quay để chào khán giả, ánh mắt liếc qua người Tô Đào.
Một cảm xúc vui sướng vụt qua trong mắt.
Sau vài lời mở màn, cuộc thi chính thức bắt đầu, với tư cách là khách mời trao giải thì Lâm Cảnh có thể ngồi ở khu vực nghỉ ngơi và quan sát họ thi đấu bắn cung.
Rõ ràng chỉ cần đi vài bước là có thể đến thẳng khu nghỉ ngơi nhưng anh lại cố ý đi vòng qua chỗ của Tô Đào.
"Cố lên nhé", Lâm Cảnh giả vờ chỉnh lại cổ áo, nhỏ giọng khích lệ cô.
Điều này khiến Tô Đào đang chuẩn bị bước lên khu vực thi đấu thì khựng lại một chút.
Anh ấy đang nói với cô sao?
Theo bản năng liền quay đầu lại một cái, liền bắt gặp ánh mắt động viên của đối phương, trái tim dường như vừa lỡ mất một nhịp.
Tiếng còi của trọng tài vang lên làm Tô Đào tỉnh táo, vội vàng cầm cung tên xoay người lại, đặt mũi tên lên dây, kéo về phía sau rồi thả ra.
Mũi tên được bắn ra.
May mắn vẫn trúng hồng tâm.
Nhìn thấy kết quả, Tô Đào thở ra một hơi, vừa rồi tâm trí cô có hơi bất ổn một chút, lúc bắn tên cũng toàn dựa vào bản năng của ký ức.
Trận chung kết này chỉ có hai người so tài là Tô Đào và Nhiễm Hi, còn Phó Nhiêu và Nguyện Tư Nguyên chỉ đến góp mặt để cho đủ số lượng thôi.
Trận này sử dụng hình thức thi đấu là bắn tên luân phiên, người này bắn xong thì đến người kia.
Mũi tên đầu tiên của Tô Đào bắn trúng được 10 điểm, vô tình tạo ra áp lực nho nhỏ cho Nhiễm Hi ở phía sau.
Cô ấy nhìn Tô Đào một cái, siết chặt cung tên, đi đến khu vực nghỉ ngơi ngồi đợi.
Tô Đào quay người lại, thấy người lúc này đáng lẽ phải đứng bên cạnh vị trí của cô lại chạy đến bên cạnh Lâm Cảnh.
Trên người Nhiễm Hi có gắn micro lại cố ý khuếch đại giọng nói lên cho nên tất cả mọi người ở sân thi đấu đều có thể nghe rõ ràng: "Anh Kỳ Xuyên, anh không cổ vũ cho em sao?", cô ấy gọi tên một nhân vật mà Lâm Cảnh đã từng diễn.
Mấy năm trước, hai người bọn họ từng hợp tác trong một bộ phim, cô ấy đóng vai em gái của anh, nếu hiện tại cô gọi như vậy thì người khác sẽ chỉ nghĩ cô ấy đang nói đùa thôi.
Những người từng xem bộ phim đó đều nhắn ở khu bình luận rằng 'tạm biệt những năm tháng đó', bắt đầu hoài niệm quá khứ.