Sự Trở Lại Của Em Gái Quốc Dân

Tô Đào chớp chớp mắt, nếu là Tô Lê hỏi cô thì chắc chắn cô sẽ không ngừng khen anh lên tận trời rồi, lời khen cũng có thể biến hóa đa dạng, không hề lặp lại.

Nhưng đối tượng là Lâm Cảnh làm cô có chút không biết phải làm sao, Tô Đào tưởng tượng ra cảnh mình nịnh nọt sắc đẹp của Lâm Cảnh, ừm.. thật sự không làm được mà.

Nhìn thế nào cũng rất giả tạo.

Nghĩ nghĩ một lát, Tô Đào thận trọng mở miệng khen. "Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây đều đẹp".

Lâm Cảnh cúi đầu nhỏ giọng cười một cái, cũng may khát vọng sống của anh khá mãnh liệt nếu không suýt chút đã không nhin được mà trêu chọc cô rồi.

Anh vừa cười một cái cả người giống như sáng bừng lên.

Tô Đào sững sờ, mẹ ơi sao lại có người đẹp trai như vậy chứ!

Lâm Cảnh vẫn luôn chú ý vẻ mặt của Tô Đào, thấy cô đột nhiên sững sờ, cười cười búng nhẹ trán cô một cái, "Nhìn gì vậy?"

Tô Đào vô thức trả lời: "Nhìn anh".

Lâm Cảnh cố nhịn cười, cố ý dụ dỗ, giọng nói càng thêm dịu dàng: "Sao lại nhìn anh"

"Tại anh đẹp"

Tô Đào nói xong mới ý thức được bản thân vừa làm cái gì, gương mặt đỏ bừng, vội lấy tay che mặt lại cho bớt xấu hổ.

Trời ạ!

Cô vừa nói cái gì vậy trời!

Chết thật rồi, sao lại nói mấy lời xấu hổ như vậy chứ, phải làm sao đây giờ chạy liệu có kịp không?

Não cô vừa mới chết máy sao!

Lâm Cảnh vẫn đang cười.

Tô Đào hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống.

Cho đến khi có một giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai cô, "Không đẹp bằng em"

Tô Đào nghe xong cảm thấy hình như mặt mình lại càng đỏ hơn.

Năm sáu phú trôi qua Tô Đào vẫn còn che mắt, Lâm Cảnh bất lực cười, "Nhu Nhu à, Tinh Quang đại hội sẽ phát sóng trực tiếp hơn hai tiếng, không lẽ em định cứ như vậy sao?"

Sao lại dễ mắc cỡ như vậy chứ, đáng yêu quá đi!

Cả người Tô Đào cứng lại một chút máy móc đặt tay xuống, cúi đầu nghịch những viên kim cương đính trên váy.

Lúc này cô cần lấy lại bình tĩnh, trong lòng đang cầu nguyện ước gì mình không tồn tại.

Vừa mới để tay xuống nghịch đã bị ai đó nắm lấy ngăn cản.

"Đây là mẫu váy chủ đạo đợt ra mắt đầu tiên trong năm nay của thương hiệu D, vẫn chưa được bán ra, chiếc trên người em là chiếc váy duy nhất"

Lâm Cảnh từng được mời tham gia buổi biểu diễn đó, vừa nhìn thấy chiếc váy này anh lập tức nghĩ đến nó rất hợp với Tô Đào, vì vậy sau khi kết thúc chương trình, anh đã tìm đến nhà thiết kế để đặt chiếc váy này cho cô.

Trong lúc nói chuyện với nhà thiết kế, người đó nói rằng có người cũng thích chiếc váy này, chẳng qua đối phương không đợi buổi biểu diễn kết thúc mà trực tiếp đặt mua nó trong khi người mẫu vẫn đang biểu diễn.

Nhà thiết kế nói người mua chiếc váy này là người cùng quốc gia với anh, Tô Lê.

Lâm Cảnh đương nhiên biết người này, là một lưu lượng rất nổi trong giới.

Có lẽ hiện tại anh lại biết thêm một thân phận khác của anh ấy, đều cùng họ Tô, hơn nữa phần giữa lông mày của hai người cũng có phần giống nhau.

Có lẽ là anh trai của Nhu Nhu.

Từ khi tìm thấy Tô Đào, Lâm Cảnh bình thường trừ công việc thì cũng có lướt xem hoạt động trên weibo của cô nên anh biết Tô Đào không hề công khai quan hệ của cô ấy với Tô Lê.

Cho dù hiện tại đã đoán được thì anh cũng sẽ giả vờ như không biết.

Tay Tô Đào hơi run run.

Cô đoán chiếc váy này không hề rẻ chút nào nhưng không ngờ nó lại quý như vậy.

Mặc dù cô chưa bao giờ nghe đến thương hiệu D nhưng mà nghe giọng điệu của Lâm Cảnh thì có vẻ đây là một nhãn hiệu lớn.

Cô không hiểu biết nhiều lắm về mấy nhãn hiệu xe hơi, mỹ phẩm, quần áo các thứ, thứ cô am hiểu là các động tác chiến đấu và súng.

À còn cả ăn nữa.

Tô Đào đau lòng xoa xoa mấy viên kim cương suýt chết trong tay mình, mỗi khi khẩn trương cô đều có thói quen dùng sức bóp mạnh thứ gì đó, thiếu chút nữa cô đã phá hủy chiếc váy đắt tiền này rồi.

Cô chột dạ liếc nhìn Tô Lê một cái.

Anh ấy chắc không nhìn thấy đâu ha!

Vừa nhìn qua, Tô Đào đã thấy một cảnh tượng vô cùng hãi hùng, Triệu Nhất Manh được xếp bên cạnh Tô Lê, cô ta đang bắt chuyện không ngừng với anh ấy.

Số lần Tô Lê mở miệng nói chuyện không nhiều, chủ yếu là gật đầu hoặc ừ một tiếng, người quen ai cũng biết như vậy có nghĩa là anh đang không muốn nói chuyện.

Bình thường anh nhất định sẽ tìm cớ để tránh cô ta xa một chút, nhưng hôm nay là Tinh Quang dạ hội, các nghệ sĩ khác gần như đã đi xong thảm đỏ tiến vào hội trường rồi, nhà đài và người hâm mộ cũng lần lượt tiến vào vị trí.

Nếu lúc này mặt anh khó chịu bị chụp lại, như vậy sợ là sẽ lên hotseach.

Trên mặt Tô Lê không có biểu hiện gì bất thường nhưng Tô Đào biết anh trai cô bị Triệu Nhất Manh làm phiền rồi.

Còn hơn nửa tiếng nữa là bắt đầu phát sóng trực tiếp, Tô Đào cau mày nhìn hành động của Triệu Nhất Manh.

Lúc các nhà đài tiến vào, Lâm Cảnh đã ngồi thẳng người, anh cảm thấy máy quay trong tay mấy nhà báo đó có cố ý có vô ý quét qua người anh.

Hôm nay anh không đi thảm đỏ mà trực tiếp đi vào hội trường, cho nên cũng không có gì ngạc nhiên khi họ muốn quay anh.

Lúc này bốn phương tám hướng đều có camera nên anh cũng có ý giữa khoảng cách với Tô Đào.

Lúc Lâm Cảnh và Tô Đào nói chuyện với nhau xung quanh không có ai hết, ngay cả người dẫn chương trình, đạo diễn cùng các nhân viên đều đang ở khu vực bên ngoài thảm đỏ để làm việc.

Hiện tại chỗ ngồi xung quanh đều đã đầy hết rồi, Tô Đào được sắp xếp cùng với những thần tượng nhỏ khác, so với bên chỗ Tô Lê tập trung toàn những minh tinh nổi tiếng thì bên phía Tô Đào trông ảm đạm hơn rất nhiều.

Lâm Cảnh ngồi ở chỗ này tương đương với chúng tinh phủng nguyệt rồi, là hạt gạo duy nhất giữa một rổ hạt kê, muốn người khác không chú ý cũng khó.

Cũng nhờ có anh mà một đám thần tượng lưu lượng nhỏ ngồi đây có cơ hội lên sóng nhiều hơn.

Lâm Cảnh thấy Tô Đào nhấc váy chuẩn bị đứng lên thì lập tức nói, "Đi đâu vậy?", buổi phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu rồi.

Tô Đào: "Em đi ra ngoài một chút rồi quay lại", Triệu Nhất Manh đã rời khỏi vị trí, lại còn ngăn trợ lý định đi theo cô ta, nhìn phương hướng rời đi hình như là bên ngoài hội trường.

Tô Đào cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra nên để lại một câu rồi rời đi luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui