Tui quay lại rồi nè mấy bà zà 🥺
...
Tô Đào và Lâm Cảnh đi đến chỗ sáng mới phát hiện nơi này hình như là một thị trấn, hai người tay trong tay đi về phía thị trấn, nhìn người qua lại trên đường, Tô Đào xúc động, bọn họ rốt cuộc cũng được cứu, đồng thời cũng may mắn mấy người kia không đuổi theo.
"Em gái nhỏ, chúng ta thoát rồi!" Lâm Cảnh hưng phấn kéo tay Tô Đào nhảy nhót, nhưng vui vẻ không được mấy giây anh lại ưu sầu, "Bọn họ làm sao bây giờ?"
Tô Đào biết anh nói là ai, trấn an nói: "Có khó khăn gì, tìm chú cảnh sát, chú cảnh sát có thể cứu bọn họ".
Trên thị trấn bình thường sẽ không có thiết cục cảnh sát, nhưng sẽ có đồn cảnh sát, chợ đêm có rất nhiều người, Tô Đào tìm một ông chút thoạt nhìn mặt mày hiền lành hỏi thăm.
Ông chú bán hoa quả ở chợ đêm, đang ngủ gật, cảm giác có người đang túm lấy quần áo của mình, vừa cúi đầu liền nhìn thấy một cô gái nhỏ cả người bẩn thỉu, tóc tai cũng rối bời, trên mặt còn có mấy vết thương, đang đáng thương kéo góc áo mình, lập tức liền tỉnh ngủ, bên cạnh cô còn có một cậu bé lớn hơn cô, khuôn mặt tím bầm, điều kinh hoàng hơn nữa là một nửa khuôn mặt sưng vù, trên mặt còn có một vết rách, máu chung quanh đã kết vẩy.
2
Ông chú vội vàng hỏi rõ nguyên nhân, biết được Tô Đào và Lâm Cảnh là hai đứa nhỏ bị lừa bán chạy thoát, mặt khác còn có vài đứa nhỏ không trốn được.
Để cho người khác giúp ông xem sạp hàng, ông một tay ôm Tô Đào, một tay dắt Lâm Cảnh đi về phía đồn cảnh sát của thị trấn.
Ông chú mang theo hai đứa nhỏ đi vào đồn cảnh sát, cảnh sát trong đồn đều hít sâu một hơi, hai đứa nhỏ trông thảm quá, sau khi Tô Đào và Lâm Cảnh giải thích tình hình cho chú cảnh sát, tất cả đều khen ngợi và ngưỡng mộ hai người họ , đặc biệt còn nhỏ tuổi, có tư duy ngắn gọn và logic rõ ràng, khi gặp chuyện như vậy, lấy chìa khóa xe rất bình tĩnh, không giống một đứa trẻ bốn tuổi chút nào.
Các chú cảnh sát lập tức xuất cảnh đi bắt ba tên khốn, giải cứu mấy đứa nhỏ còn lại, Tô Đào còn trọng điểm thông báo cho chú cảnh sát biết có một tên ngất xỉu trên đường, sợ bỏ sót hắn.
Đương nhiên, chuyện đặt hạt giống rau muống cô không nói, Lâm Cảnh cũng không nói, hai người ăn ý kỳ lạ, cũng không phải Tô Đào không thành thật, thật sự là một đứa nhỏ bốn tuổi, cô hiểu mấy thứ này nhìn thế nào cũng không bình thường, huống hồ cô đặt hạt giống không nhiều lắm, sẽ không có ảnh hưởng gì, nhiều lắm là đau bụng một chút.
Chú cảnh sát đưa bọn họ đến bệnh viện, còn sắp xếp cho hai người bọn họ làm một loạt kiểm tra, Tô Đào gọi điện thoại về nhà, điện thoại vừa vang lên đã được nghe máy, đầu dây bên kia giọng mẹ truyền đến, Tô Đào cơ hồ nói không nên lời, nghẹn ngào báo bình an xong, Tô Đào thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Cảnh cũng đã liên lạc với gia đình, hiện tại đã ngủ.
Cô lại không buồn ngủ, trong điện thoại mẹ biết được cô an toàn nói thì cho người nhà biết, mọi người đều tranh nhau nói một câu với cô qua điện thoại, giống như chỉ có bị trả lời mới xác định rõ cô thật sự an toàn.
Tô Đào rốt cục biết khi còn nhỏ người lớn thường xuyên nói một câu, có khó khăn tìm chú cảnh sát là cảm giác gì, kiếp trước khi cô đứng ở vị trí kia nhiều hơn là ý thức trách nhiệm cùng sứ mệnh, cũng là lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác an toàn.
Trong lòng yên ổn, dần dần cũng tiến vào giấc ngủ.
...
Tô Đào về nhà một thời gian, ba mẹ sợ cô lại xảy ra chuyện như vậy liền cho cô chuyển trường, chuyển tới một trường mẫu giáo an ninh rất nghiêm ngặt, Diệp Ngưng hầu như đã có bóng ma trong lòng, một ngày luôn phải gọi điện thoại cho nhà trẻ xác nhận an nguy của cô, Tô Đào cũng nhân cơ hội đưa ra ý tưởng muốn học Taekwondo, hai vợ chồng cân nhắc một chút cảm thấy rất cần thiết, liền nhận cho cô một lớp.
Người trong nhà đối với Tô Đào càng thêm sủng nịch, nhất là Tô Vân Đình đối với con gái cưng chiều không có giới hạn, quả là một con gái nô.
Sau đó Tô Đào từ trong miệng ba biết được, cô được một nữ giáo viên ở mẫu giáo ôm đi, cô giáo kia trong lòng có chút biến thái, bởi vì Tô Đào mỗi lần ngủ trưa đều không ngủ ngoan, cảm thấy cô phiền toái nên liền bán cho bọn buôn người, hiện tại đã bị bắt.
Về phần giáo viên kia cuối cùng rơi vào kết quả gì, Tô Đào cũng không tiện hỏi, nhưng cô vẫn có chút nghi vấn, cũng bởi vì cô không thích ngủ trưa lại có thể khơi dậy hận ý lớn như vậy của một người sao?
Cô luôn cảm thấy mọi thứ không đơn giản như vậy, nhưng đây cũng không phải là điều mà cô nên quan tâm, bây giờ cô chỉ là một đứa trẻ không thể làm gì được.
Bọn nhỏ đều được cứu, còn có anh trai nhỏ kia, khi cô được đón đi không bao lâu anh cũng được người nhà đón đi, Tô Đào có chút hối hận không hỏi rõ tên anh trai nhỏ, nếu có thể lưu lại phương thức liên lạc thì tốt rồi, như thế nào cũng coi như là "chiến hữu" sống chết có nhau.
Tô Đào từ trong hồi ức tỉnh lại, nhìn Nhan Thanh Thanh đang ăn một bên, bất đắc dĩ cười cười, tiểu nha đầu này từ ngày biết mình chuyển trường liền khóc nháo không ngừng, nhất định phải chuyển đến trường học của cô, nói cái gì không có Tô Đào ăn cơm cũng không ngon.
Ba mẹ cô bị cô bé nháo đến không còn cách nào khác, tìm giám đốc trường mẫu giáo xin liên lạc với ba mẹ Tô Đào, nghe được trường học và lớp học của Tô Đào, lúc này mới đưa cô bé đi.
Lần này cô bé vui vẻ, cả ngày dính lấy Tô Đào, ngay cả một số lớp đặc biệt mà cô đăng ký cũng không buông tha, lớp múa và nhạc cụ còn được, nhưng taekwondo không thể thiếu va chạm, bạn học Nhan Thanh Thanh sau khi trải qua mấy lần gào khóc đã bị giáo viên uyển chuyển khuyên lui.
Chuyện này cho dù qua hơn mười mấy năm vẫn bị Tô Đào chê cười sở trường của cô.
Thời gian chậm rãi chảy xuôi, chớp mắt Tô Đào đã lên lớp lớn.
Tô Đào trong lòng vẫn luôn có một ý tưởng, đời này cô muốn đức trí thể mỹ lao toàn diện phát triển, đem thời gian tận dụng triệt để, tốt nhất là có thể học được bao nhiêu thứ liền học bấy nhiêu, bằng không cô luôn cảm thấy mình một linh hồn hai mươi mấy tuổi chiếm một thân thể bốn năm tuổi có chút thô bạo thiên vật.
Kiếp trước cô biết không ít chuyện, nếu như kiếp này cô đào sâu bản lĩnh, học thêm một ít chuyện nữa cũng sẽ không uổng phí.
Hơn nữa cô còn có một ưu thế bẩm sinh, đó chính là nhìn qua không quên, lúc mới bắt đầu phát hiện năng lực này của mình còn tưởng rằng các bạn học đều giống như mình, chậm rãi lớn lên Tô Đào mới biết đây là thiên phú, cũng không phải ai cũng có.
Vì vậy, cô dự định sử dụng tốt tài năng này để học tập, và chuẩn bị để nhảy cấp.
Hơn nữa cô không còn phiền phức kiếp trước, kiếp này phải hưởng thụ cuộc sống thật tốt.
Tô Đào sau khi đổi trường, đi học đều là Tô Vân Đình tự mình đưa đón, hình ảnh trên người con gái đều là vết thương còn rõ ràng trước mắt, ông thật sự sợ hãi, có đôi khi Tô Vân Đình không đón được liền nhờ cha mẹ Nhan Thanh Thanh hoặc là cha mẹ Cố Từ giúp đỡ đón một chút, dù sao ba nhà ở rất gần, nhất là Cố Từ ở trên lầu nhà ông, ông cùng ba Cố Từ từ nhỏ đã quen biết, cha mẹ Nhan Thanh Thanh ông cũng đã gặp qua, cũng đều yên tâm đem con gái giao cho bọn họ.
...
Vẫn sẽ ủng hộ chứ 🥺