Sự Trở Lại Của Ice Demons

Dòng đời xô đẩy mỗi ngã rẽ một con đường một số phận. Băng nhíu mày khi thấy mình ở một nơi xa xôi lạ lẫm, mặc dù đã quen dần với sự tồn tại của mọi thứ, thờ ơ không quan tâm, nhưng Băng cũng có trái tim để đập nó cũng không phải sắt đá không biết sợ hãi. Ánh mắt ruby nhìn xung quanh lơ đễnh, bóng tối chợt ùa về không gian im lặng như tờ, bên tai Băng còn nghe như có ai thì thầm với nhỏ muốn nhỏ quay về. Nhưng với Băng nó chỉ là hão huyền phù dù, ánh mắt nhìn xung quanh suy nghĩ vẩn vơ " mình đã chết rồi sao, và mình có thể gặp ba mẹ chứ ". Toàn bộ suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại cho đến khi có tiếng gọi của một người
- Băng Nhi
- Ba.
Nó ngước đôi mắt vô hồn lên nhìn người đàn ông trước mặt, ông có đôi mắt giống hệt Băng chắc lúc trẻ ông cũng là một soái ca được mọi cô gái đẹp theo đuổi
- Băng Nhi ngoan về đi. Ở đó mọi người cần con.
Người đàn ông nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng của một người cha dành cho con gái
- Không. Con muốn ở đây với ba. Con nhớ ba lắm
Nước mắt thấm đẫm trên gương mặt của nó. Nó chạy đến ôm ba được nằm trong lòng ba nhưng cái nó nhận được gì, chỉ nhận được vòng tay trống rỗng dù ba nó đứng ngay trước mặt nó vẫn nở nụ cười thân thiện của người cha dành cho con

- Băng Nhi là đứa trẻ ngoan biết nghe lời. Nghe ba trở về đi mọi người cần con
Vẫn câu nói đó người đàn ông chỉ vào nơi xa xôi phản chiếu hình ảnh mờ nhạt của bệnh viện nơi nó không biết sống chết ra sao
- Con nhìn xem. Con lỡ rời bỏ người đàn ông đó sao
- Con.....
Băng do dự nói không ra lời ánh mắt không dám nhìn vào người trước mặt mình chỉ biết cúi ngằm mặt xuống nhìn đôi chân của mình
- Con không lỡ. Sao lại tìm cái chết để giải thoát cho mình. Con có biết con đi rồi có bao nhiêu người đau khổ vì con không
Người đàn ông vẫn ôn tồn nói không giận dữ trách mắng chỉ như một lời khuyên nhủ cho 1 đứa bé làm sai chuyện
- Hãy trở về bên họ. Sống tốt nha con gái và thay ba chăm sóc mọi người
Người đàn ông mờ dần tan vào hư vô. Băng ngước đôi mắt với hai dòng lệ nhìn tầng người vì mình mà rơi nước mắt vẫn ngồi trước cửa phòng cấp cứu chờ đợi điều mong muốn của họ. Băng hít một hơi thật sâu rồi nói
- Con sẽ.....
* Ta là dải ngăn cách *
20 phút trôi qua
Thời gian cứ dần dần trôi qua. Hắn vẫn ngồi im ngoài cửa phòng cấp cứu hai mắt vô hồn, chiếc áo sơ mi của hắn đã dính đầy máu loang một mảng đỏ trước ngực mùi máu tanh sộc vào mũi nhưng hắn không quan tâm đến chúng, điều hắn quan tâm bây giờ là người con gái bên trong. Đã 20p trôi qua với hắn như hàng trăm thế kỷ, hắn chỉ biết cầu nguyện cho người con gái đó được an toàn không nguy hiểm đến tính mạng
Bên trong phòng cấp cứu

Các bác sĩ cũng không khác hắn là mấy lo lắng khi vết thương không ngừng chảy máu mặc dù đã làm hết mọi cách máu vẫn không ngừng chảy. Điều bây giờ là cô gái này cần máu nhưng bệnh viện đã hết máu dự trữ chỉ còn một cách cần người nhà bệnh nhân. Bác sĩ chính nói với cô y tá bên cạnh
- Bệnh nhân cần máu gấp ra xem ai là người nhà bệnh nhân
Sự lo lắng của ông ngày một tăng cao khi mạch tim của nó ngừng đập mạch trở về dạng thẳng tắp mặt của ông cắt không còn giọt máu nói người bên cạnh
- Máy trợ tim nhanh. Những người còn lại cầm máu giúp cô bé.
Máu đã được cầm, tim cũng đập nhưng yếu ớt mỏng manh. Bác sĩ già nua khẽ lau mồ hôi trên trán thở phào
- Đã qua cơn nguy kịch nhưng cô bé thiếu máu trầm trọng. Máu của cô bé lại thuộc loại hiếm RH âm tính. Mong người nhà cô bé còn. Không thì.... Cô bé không qua được 2 canh giờ nữa.
Người bác sĩ lắc đầu tiếc nuối nhìn nó nói với người bên cạnh
- Bác sĩ nghĩ sao khi cô bé không còn lý trí để tiếp tục sống. Lý trí của cô bé rất mỏng manh
Người bên cạnh tiếp lời
- Điều đó có khả năng khi cô bé mất đi hi vọng để tiếp tục sống của cô bé

Bác sĩ ngao ngán lắc đầu
Cô y tá bước vào trên tay là 1 bịch máu, lúc cô đi ra đã có người bịt mặt đưa cho cô và dùng lời đe doạ
- Hãy cứu sống cô ấy. Nếu không xuống tạ tội cùng luôn
Cô đã đi kiểm tra và nhóm máu trùng với của bệnh nhân nên cô lập tức mang vào không dám chậm trễ dù chỉ 1s sợ cô gái đó sẽ gặp nguy hiểm. Máu được truyền vào người sắc mặt nó đã trở lên hồng hào đôi chút nhưng đôi môi vẫn nhợt nhạt thiếu sức sống. Hắn nghe bác sĩ nói nó qua khỏi nguy hiểm định xong vào thì y tá ngăn lại
- Anh cần đi thay đồ. Và không được lại gần, bệnh nhân cần nghỉ ngơi vào lúc này
CHÚC M.N ĐỌC TRUYỆN V.V


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận