4.
Sau khi ăn xong, mẹ dẫn tôi về nhà, tôi mới phát hiện căn phòng này đã được xây sửa lại.
Bởi vì mù mắt phải, góc nhìn bên phải của tôi sẽ có hạn chế, phần lớn dụng cụ và đồ dùng hằng ngày trong phòng này đều được đặt ở phía bên trái.
Khung cửa gỗ được mài hết các góc nhọn và lót đệm, đèn cũng rất sáng.
Với người phải sử dụng một bên mắt để xem mọi thứ, bởi vây mắt phải dùng nhiều hơn, thị lực cũng sẽ tệ hơn khi sử dụng dưới hoàn cảnh hơi tối, nhưng tôi lại xem rõ toàn bộ căn phòng này, cũng không thấy mệt.
Đây là lần đầu có phòng ngủ riêng của mình, giường cao gối êm, tôi lại mất ngủ.
“Leng keng”, là tin nhắn của kim chủ cũ Chu Nam Sơn.
“Hôm nay về nhà thấy sao?”
“Nhờ phúc của anh, vẫn tốt.” Tôi khách khí đáp.
Chu Nam Sơn là một người kì lạ, tôi cảm thấy vậy.
Lần đầu tôi gặp hắn là vào một buổi tối, tôi vừa tan ca ngồi ở cửa club để ăn một tô mì trứng.
Đó là ngày đầu tiên tôi ăn uống ngon như vậy.
“Em tên là gì?”
Một đôi giày da bóng lưỡng đi tới chỗ tôi.
Tôi rất đói bụng nên mặc kệ hắn.
“Không biết điều, cậu Chu đang hỏi cô đó!” Chị quản lý club ở cạnh nói.
Tôi ngẩng đầu, bởi vì buổi tối nên mắt tôi không tốt, chỉ có thể thấy gương mặt tái nhợt.
Hắn cúi người, gương mặt dán sát tôi, trên mặt nở nụ cười, ngón tay lạnh lẽo lau nước sốt còn dính trên mặt tôi.
Chu Nam Sơn chậm rãi nói “Tôi thấy em ăn vậy đột nhiên rất muốn ăn.”Còn nuốt nước miếng.
Tóc gáy tôi dựng thẳng, đây là tên điên gì đây.
“Có muốn đi theo tôi không?” Hắn hỏi.
Tôi lắc đầu như cái trống đồ chơi, hắn cũng không ép buộc.
Cho đến sau này tôi gặp chuyện cần nhờ hắn giúp đỡ mới hiểu được đi theo hắn là cách này.
Tôi trở thành mukbang của riêng hắn, là thần khí giúp hắn ăn cơm.
Từ bé hắn đã bị bệnh kén ăn, từ lúc hắn thấy tôi đã có khẩu vị hơn.
Tôi chưa từng thấy ai chú ý từng chi tiết khi ăn như hắn, vì trở thành mukbang riêng mà hắn còn thuê giáo viên dạy môn lễ nghi về dạy tôi cách ăn cơm.
Có một lần đi ăn mì ramen, bởi vì âm thanh hút mì của tôi không đủ lớn, tôi bị hắn ép ăn ba tô lớn, hút to đến mức hắn hài lòng mới dừng.
Cho nên cái trò Lục Văn Tuyên tạo ra hôm nay chỉ là trò đùa thôi.
Đôi lúc hắn cảm thấy hứng thú nhưng không muốn ăn thì bắt tôi ăn, ví dụ như sưa đậu nành, cá trích hộp chẳng hạn.
Không được, nghĩ đến cá hộp tôi lại muốn nôn.
Hôm sau, Lục Văn Tuyên chạy tới phòng tôi từ sớm: “Chị ơi, dậy đi! Chúng ta ra ngoài chơi với nhau!”
Em đột nhiên xốc chăn tôi ra, hơi ấm biến mất làm tôi giật mình tỉnh lại, tôi run người một cái rồi dùng gối che đầu theo bản năng.
Đợi đến khi tôi nhớ đây không phải nhà họ Hoàng mới thả lỏng mình.
Sẽ không có người thừa dịp tôi còn ngủ mà dội nước đá, hoặc là ném chuột lên giường tôi nữa.
“Làm phiền cô ra ngoài giúp tôi.” Tôi nhìn gương mặt ngây thơ trước mặt nói.
Em lập tức thay đổi sắc mặt, buồn bã đi ra ngoài.
“Tuyên Tuyên, sao thế?” Mẹ ở ngoài hỏi.
“Không sao, chị không thích con vào phòng chị.”
“Mỗi người một tính mà, chị mới về, có thể còn chưa quen, sau này chúng ta không vào phòng con bé là được.” Mẹ ở ngoài an ủi con bé.
Giả dối.
Kế hoạch hôm nay là nhà tôi đến chơi ở một khu rang trại, Lục Văn Tuyên đề nghị, nói là để trau dồi tình cảm gia đình.
Lúc đi, Lục Văn Tuyên tự nhiên ngồi ở ghế phụ, “Chị, em quen ngồi chỗ này rồi, chị không sao chứ?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn bộ búp bê sứ gia đình đặt trên đầu xe, nhỏ giọng đáp, “Không sao.”
Không biết có phải ngày thường Lục Văn Tuyên nói nhiều vậy không, cả đường hôm nay con bé nói mãi không ngừng, nói chuyện con bé từng đi chơi với ba mẹ thế nào, nói về ký ức vui vẻ của họ, tôi ngồi trong xe không tham gia vào, chỉ có thể nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Không sao hết, vậy đã tốt rồi.
Mu bàn tay ấm áp, tay tôi bị cầm lấy, tôi ngạc nhiên quay đầu thì nghe Dương Lan Đinh dịu dàng nói: “Sau này me sẽ cùng con ra ngoài chơi.”
….
Tôi có phải trẻ con đâu!
Lúc tới trang trại, Lục Văn Tuyên xuống xe đi tìm con thỏ mà nó thích nhất chơi.
Tôi không hiểu, con thỏ nào chả giống nhau, con bé có thể chắc chắn con Lucky mà nó nuôi là một con à?
Có lẽ con của nó đã bị nấu rồi, trang trại lấy con khác ra thế tôi.
Tôi không có hứng thú chơi với động vật nhỏ, ăn cơm xong thì đi dạo quanh bờ sông, đợi đến lúc tôi đi về thì thấy Lục Văn Tuyên vừa ôm một cục màu hồng vừa khóc cực kỳ thê thảm.
Tôi vừa đến gần thì ngửi thấy mùi máu tươi, nhìn lên thì thấy một con thỏ bị lột da.
Mắt bị hỏng rất có hại.
Ghét ghê.
“Là chị gái này giết thỏ.” Một đứa bé ba bốn tuổi trốn sau lưng chủ trang trại chỉ tôi.
Hai vợ chồng Lục Thanh Giang kinh sợ, nhìn tôi giống như cái gì ghê tởm lắm.
“Chị, có gì không vui thì cứ xả lên em, mắc gì làm đau Lucky chứ?” Con bé vừa khóc vừa lên án tôi.
“Tôi không làm.” Tôi bình tĩnh giải thích, “Chiều nay tôi vẫn ở bờ sông.”
Nhưng không có ai làm chứng cho tôi, mà con trai nhỏ của chủ trại lại chỉ tôi, cho nên ho đều tin tôi làm.
Nếu như đám người này đã từng xem [Chân Hoàn Truyện] thì tôi đã không oan vậy rồi.
Haiz…
Trên đường về nhà, tôi cố gắng từ chối lời đề nghị gặp bác sĩ tâm lý của ba.
Trong lòng thì viết kĩ cái tội này của Lục Văn Tuyên..