7.
Trở về nhà họ Lục, không khí trong nhà cứ như có giông bão.
“Văn Xán, có tủi thân gì thì nói với ba mẹ, tại sao lại gây chuyện tới mức không ai có đường lui thế?”Lục Thanh Giang đau lòng nói.
“Còn Văn Tuyên nữa, con cũng thế, Lưu Tự thích con, tại sao nó muốn ăn hiếp Văn Xán, có phải con nói gì không? Con và Văn Xán không phải chị em ruột nhưng trong lòng ba đều giống nhau, sao con có thể để người ngoài ăn hiếp chị con?”
“Ba, không phải, con không biết.
Chị ở trường rất lạnh nhạt với con, có lẽ Lưu Tự hiểu nhầm.” Lục Văn Tuyên chảy nước mắt.
Giống nhau à? Tôi suy nghĩ những lời của ba.
Nếu hôm nay tôi bị vu oan, chắc họ sẽ thấy tôi không tốt, cần phải dạy lại.
Nếu người ăn trộm là Lục Văn Tuyên thì họ sẽ không tin.
Không giống nhau tí nào.
Mẹ ngồi trên sofa thở dài, nghiêm túc nói: “Văn Tuyên, mẹ xem con là con ruột thật, mẹ hi vọng con cũng xem chị là chị ruột.”
Lục Văn Tuyên không ngờ mẹ lại nói đỡ giúp tôi, ngạc nhiên ngẩng đầu, tủi thân nói: “Mẹ!”
“Nếu các con không ở chung được vậy thì Văn Tuyên chuyển sang ở với bà ngoại đi.” Mẹ đánh giá con bé một lát rồi nói.
Lục Văn Tuyên nhìn mẹ khó tin, ngay cả ba cũng ngạc nhiên: “Vợ, sao thế em?”
Tôi nhìn mẹ, phụ nữ luôn mẫn cảm, mẹ chắc đã phát hiện sóng ngầm giữa hai chúng tôi, ánh mắt nhìn tôi mang theo đau lòng và áy náy.
Trái tim bi bó buộc cứ như được một cơn gió nhẹ thổi qua, tôi cúi đầu áp vào hơi ấm này.
Nửa đêm lướt tiktok, quả nhiên chuyện này cũng hot một xí, mọi người mắng Lục Văn Tuyên là cô nàng tâm cơ.
Tôi vui vẻ, chia sẻ cho mấy blogger hot.
Chỉ tiếc không hot được bao lâu thì đã mất video.
Chắc là Lưu Tự ra tay.
Chỉ sợ họ không bỏ qua chuyện này.
Quả nhiên chiều hôm sau, tôi bị đám côn đồ chặn đường.
8.
Lúc xử lý vết thương xong thì đã đêm rồi, Chu Nam Sơn dưa tôi về nhà họ Lục.
“Tới đây thôi, dừng lại ở trước là được rồi, họ thấy thì khó giải thích lắm.” Tôi bảo hắn dừng xe ở ngoài, tôi tự mình đi vào.
Ngôn Tình Hài
Kết quả không ngò tên nhóc Lưu Tự kia lại chuẩn bị cho tôi một món quà khác.
Tôi vừa vào nhà đã thấy ảnh chụp lén tôi với Chu Nam Sơn trên bàn trà.
ChuNam Sơn là tay ăn chơi trác táng nổi tiếng thành phố A, nếu ảnh chụp này bị đăng lên báo thì chắc có thể biên tập ra 7749 câu chuyện bao nuôi rồi.
Lục Thanh Giang và Dương Lan Đinh là người có văn hóa.
Bọn họ ngồi trên sofa, cố gắng tránh nhìn những bức ảnh kia, cứ như chúng có thể nhảy lên đánh họ vậy.
Tôi cúi đầu cẩn thận nhìn, ảnh chụp Chu Nam Sơn ngầu lòi, tôi thì sexy, người chụp trộm cũng có tâm đấy.
“Sao mày không biết xấu hổ thế?” Lục Thanh Giang vừa thấy tôi thì xả giận, đập bàn hét, “Chuyện này lộ ra thì nhà họ Lục thành trò cười mất!”
“Văn Xán, có phải con có chuyện gì khó nói không? Nói cho ba mẹ được không? Mẹ biết con không phải là người như thế.” Trong mắt mẹ toàn là sự khó tin và lo lắng, khi thấy vết thương trên người tôi thì ngạc nhiên, “Sao con lại bị thương thế? Ai đánh con?” Bà lo lắng đi tới kiểm tra tôi.
“Con không sao, bị thương ngoài da thôi.” Tôi nhẹ giong an ủi.
“Ba đừng giận, chị trước kia không hiểu chuyện, bây giờ về nhà rồi, đâu thiếu tiền đâu, sẽ không làm việc đó đâu.” Lục Văn Tuyên ung dung ngồi trên ghế, chắc là cố ý về hóng drama của tôi, cô ta lập tức kéo chủ đề về ảnh chụp.
“Con thừa nhận đã từng quen Chu Nam Sơn trước khi được hai người đón về, bây giờ chia tay rồi.” Tôi thẳng thắn nói, trong lòng đã chuẩn bi cách giải quyết, cũng không định nói nhiều, dù sao nói cũng không ai tin.
“Mày!” Ba đưa tay dịnh đánh tôi nhưng khi thấy vết thương trên cằm tôi thì dừng lại, cúi đầu hỏi, “Sao con lại làm thế?”
“Con muốn kiếm tiền chữa mắt.” Tôi không muốn nói về Trầm Độ, dùng lý do này để cho qua chuyện.
Lúc trước về nhà họ Lục, ba mẹ đã tìm chuyên gia khoa mắt kiểm tra cho tôi, chuyên gia bảo do chữ muộn nên khó mà chữa được.
Cơn giận của ba bị nước lạnh dội tắt, buồn bã thở dài.
Ông che mặt lại, giọng nói buồn rầu: “Nếu tìm ra con sớm thì tốt rồi.”
Mắt mẹ tràn ngập đau lòng, cầm hộp thuốc bôi thuốc cho tôi.
Tôi nhìn gương mặt đắc ý dần biến mất của Lục Văn Thanh, trong lòng không cảm thấy thoải mái tí nào.
Mà rất, rất khó chịu.
Tôi có vẻ như đã hiểu cách làm nũng mà không cần ai dạy.
Nắm lấy điểm đau của ba mẹ, khiến họ đau lòng.
Lần đầu tôi gặp họ, ho vừa xa lạ lại ưu nhã, khác biệt với tôi vô cùng.
Giây phút này họ chỉ đau lòng cho tôi, cũng thất bại suy buồn như cặp cha mẹ gia đình bình thường.
Cái cảm xúc này làm tôi không biết phải làm sao.
Hai tay sao có thể đấu lại nhiều người, bị đánh có chút thê thảm.
Eo phải bị đánh một gậy, cái tên kia đứng ở phía bên phải không thấy của tôi, tránh không được nên ngã xuống.
Đời tôi hận nhất là có người lợi dụng điểm yếu để công kích tôi, hắn muốn đi tới xé váy tôi, tôi giận tới mức cắn cánh tay hắn, cắn đến khi miệng ngập mùi máu tươi, cho dù bị đánh chết cũng phải gặm một miếng thịt của hắn.
Trong lúc đánh nhau, tôi thấy một bóng mờ từ đầu ngõ đi tới.
“Cứu mạng!” Tôi lớn giọng kêu cứu.
Người nọ không quan tâm mà đi tiếp.
Tôi lạnh lòng, thầm nghĩ hôm nay xui rồi.
Không ngờ lát sau hắn còn quay lại với mấy người bạn cao to vạm vỡ.
Cuối cùng cũng được cứu giúp.
“Bạn học, tôi đứng không được, có thể đưa tôi tới bệnh viện không?” Tôi hỏi.
“Cô đang nằm mơ đó à?” Hắn khinh thường nói, “Tôi chỉ không thích đánh phụ nữ, bớt được lợi lai leo lên.”
Tôi nhìn kĩ, tốt lắm, quá xui rồi, tôi còn bảo sao quen mắt vậy, hóa ra là bạn của Lục Văn Tuyên.
Hắn đuổi đám lưu manh đi rồi dẫn bạn bè đi chỗ khác.
Tôi nằm ở trong ngõ nhỏ, thở hồng hộc.
“Này, tới đón tôi, ở…” Tôi gọi điện cho Chu Nam Sơn.
“Sao vậy?” Chu Nam Sơn nhìn cơ thể đầy vết bầm của tôi qua kính chiếu hậu, ỏi.
“Tên Lưu Tự kia gọi người đến đánh tôi để xả giận cho nữ thần của hắn.” Tôi lạnh giọng đáp, nhớ đến chiếc xe thể thao dừng đầu ngõ của Lưu Tự.
Bảng số xe kia sao tôi quên được chứ! Tôi gọi người tới đâm xe gã.
“Cô phá xe tên đó thì có gì hay chứ! Tôi xả giận cho cô, tôi gọi người đấm hắn một trận!”Chu Nam Sơn nói.
“Làm hỏng dể hắn đi sửa xe đó, tôi muốn lấy ít đồ trong xe hắn.”
Thấy Chu Nam Sơn đi trên con đường quen thuộc, tôi vội nhắc nhở: “Đừng đến bệnh viện Thánh Tế.”
“Cô đó…” Hắn thở dài.
Trầm Độ đang ở bệnh viện Thánh Tế, tôi không thể đến cạnh anh với bộ dạng này được..