9.
Thứ hai tôi đến trường thì biết tin tôi bị bao nuôi đồn khắp trường.
Rất nhiều tin nhắn gửi trên web trước đều rất bẩn thỉu, đoc xong chỉ muốn rửa mắt.
Lúc đi từ cửa tới phòng, tôi bị mọi người chỉ trỏ chụp ảnh.
Thậm chí lúc tôi tới gần cửa thi có người nhảy ra hỏi lớn: “Lục Văn Xán, nghe bảo mày làm việc đó á, một đêm bao tiền?” Bên cạnh là tiếng huýt sáo cười đùa.
Tôi quay đầu nhìn hắn, liếc nhìn đũng quần lõm vào khinh thường nói: “Cậu vậy mà đòi hẹn tôi á? Sợ người khác không biết mình ngắn ngủn à?”
“Mày!” Tên kia tức hộc máu định đánh tôi.
“Có người đi vào kìa!”Ký túc xá nữ không cho nam vào, ai vào thì bị phạt.
Hắn đứng ngoài cửa chửi tôi cực kì bẩn thỉu, tôi lập tức chửi lại, hắn tức giận rời đi.
Buồn cười.
Năm đó tôi lăn lê bò tòi khắp club, kiểu du côn gì chưa gặp mà sợ mấy tên nhóc này chứ?
“Chị dâu, em tin chị là tình yêu đích thực của anh em, hai người là cặp đôi trời sinh, không cần nghĩ về mấy lời bẩn thỉu kia.” Chúng tôi vừa đến phòng ngủ đã nghe tiếng Chu Lạc Lạc cổ vũ.
Tôi che trán: “Chu Lạc Lạc, có phải cậu đang đu CP của tôi và anh cậu không thế?”
“Hả?” Chu Lạc Lạc chớp mắt.
“Tôi và anh cậu chỉ là quan hệ bao nuôi thôi, nhà cậu đã kiếm vợ sắp cưới cho anh cậu rồi á, cậu không biết à?”
Cô ấy ưm ư một tiếng, cứ như bị dao đâm vào người, nằm liệt trên ghế.
“Tới đó tôi sẽ gửi tiền mừng cho anh cậu, dù sao cũng là khách cũ mà.” Tôi mỉm cười đâm thêm một nhát.
“Chị đúng là người phụ nữ tàn nhẫn.” Chu Lạc Lạc ôm ngực tru tréo.
Chiều đó Chu Lạc Lạc ra ngoài tham gia triển lãm manga, tôi mươn máy tính của cô ấy xem video lấy được từ hộp đen xe ô tô.
Tôi đã bỏ không ít tiền để nhờ nhân viên cửa hàng xe thông tin ra.
Không hổ là siêu xe, video từ mấy tháng trước vẫn còn.
Sau đó tôi đã thấy được chân tướng mà tôi luôn muốn biết, đồng thời cũng thấy hình ảnh mà cả đời này không muốn thấy.
Ngày 5 tháng 8 năm 2021, 10 giờ 4 phút tối.
Xe Lục Tư chạy tới ngã tư, đằng trước là đèn đỏ, gã không chú ý, xe vẫn chạy trên đường với tốc độ bàn thờ, sau đó đâm vào chàng trai đang đi xe đạp.
Hai người trong xe bị âm thanh đâm nhau này dọa hoảng người, phát hiện đã tông vào người khác, sau mấy giây hoảng loạn, Lưu Tự lái xe rời khỏi hiện trường, bọn họ làm như chưa có gì xảy ra.
Chàng trai kia nằm trên vũng máu, còn xe thể thao thì chạy trốn.
Tôi nhìn chằm chằm hình ảnh trong video, trong lòng hận vô cùng.
Đó là Trầm Độ
Là Trầm Độ đã quan tâm, chăm sóc và giúp đỡ tôi mười mấy năm nay.
Là ánh sáng duy nhất cứu rỗi tôi trong bóng đêm.
Ký ức đau khổ không ngừng ập đến, tôi cứ như trở lại phòng cấp cứu hôm ấy.
“Chấn thương của người bệnh quá nghiêm trọng, tỷ lệ sống rất thấp.” Bác sĩ chủ trị bất đắc dĩ nói với cha mẹ anh, “Cho dù tỉnh dậy cũng là người thực vật, phải bỏ chi phí rất cao.”
Cha mẹ anh khóc rất lâu, hỏi lại: “Không còn cách khác sao?”
Bác sĩ thở dài lắc đầu: “Thời gian đưa tới quá muộn, đã bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất rồi.”
Bọn họ nói trên đường đó rất ít xe đi qua, sau khi đám Lục Tự bỏ trốn, lâu sau Trầm Độ mới bị phát hiện.
Cho dù cha mẹ anh buồn đau cỡ nào thì vẫn kí tên từ bỏ trị liệu, trong nhà còn một đứa nhỏ nữa, họ không thể vì Trầm Độ mà bỏ hết mọi thứ được.
Tôi cầu xin họ đừng từ bỏ nhưng vô dụng, mẹ anh tát tôi một cái, rưng rưng tức giận mắng: “Mày nói thì dễ rồi! Không phải là do mày mới vậy sao?”
Tôi biết họ có khó xử của mình, trong nhà còn có em trai cần nuôi.
Nhưng Trầm Độ thì sao đây?
Tôi phải làm sao đây?
Trong sự tuyệt vọng, tôi nhớ đến danh thiếp mà Chu Nam Sơn cho tôi ở club.
Tôi vội tìm kiếm như đây là que diêm đầy hy vọng, nhưng lại nhớ đến tôi đã ném danh thiếp đó rồi.
Làm sao đây? Tôi yếu ớt nằm dưới đất.
Còn có một người có thể liên hệ hắn! Đầu tôi nghĩ tới đây.
Tôi cầu chị quản lý số liên lạc của hắn, khóc lóc gọi cho hắn: “Cậu Chu, tôi có việc cần nhờ, chỉ cần anh giúp tôi…”
Tôi chấp nhận làm mọi thứ.
Trầm Độ là giới hạn cuối cùng của tôi.
Sau đó Trầm Độ được chuyển vào bệnh viện Thánh Tế của nhà họ Chu.
Lúc tôi mang Trầm Độ đi, mẹ anh kéo tôi lại: “Chúng tôi đã từ bỏ trị liệu, cô dám mang thằng bé đi chữa à? Đến lúc đó tiền thuốc men phải làm sao? Bọn tôi không có tiền để trả đâu.”
Tôi kéo tay bà ra, nói từng chữ: “Tôi muốn cứu cậu ấy, cho dù sau này phải tốn bao nhiêu tiền thì cứ tính cho tôi, nếu các người đã từ bỏ cậu ấy, không muốn quản cậu ấy thì cứ xem như cậu ấy đã chếc rồi đi.”
Hôm đó mọi người cho rằng anh không cứu được nữa.
Chỉ có tôi và Chu Nam Sơn biết, anh vẫn đang nằm ngủ trong một căn phòng bệnh ở bệnh viện Thánh Tế.
Chu Nam Sơn đã giúp tôi rất nhiều, Trầm Độ, thân phận của tôi, và cả nhiều chuyện khác nữa.
Có sự giúp đỡ của hắn, tôi mới có thể giãy giụa bò ra khỏi đầm lầy, tỉ mỉ lên kế hoạch báo thù..