Hội sở Phạm Âm.
Trong ký ức của Trịnh Ngọc Minh, về cơ bản Lưu Quý vẫn luôn ở trong này từ sau khi đến Sở Châu.
Ông ta có một mối quan hệ không đơn giản với Dương Ngọc Kiều, chủ của hội sở Phạm Âm.
"Tất cả những người tham dự vào thảm án của nhà họ Lý đều phải trả cái giá thật lớn. Cha mẹ, con đã báo thù cho hai người rồi."
Lúc này, bên trong hội sở Phạm Âm.
Một người đàn ông mặc áo ngủ đang ngồi trên ghế sofa, ông ta chính là Lưu Quý, người đứng phía sau màn của Trịnh Ngọc Minh.
Bên cạnh Lưu Quý là một người phụ nữ ăn mặc không chỉnh chu, đó là Dương Ngọc Kiều, chủ của hội sở.
Và phía bên dưới có một cấp dưới đang đứng.
Lúc này Lưu Quý đang duỗi tay sờ đùi Dương Ngọc Kiều, ông ta cau mày hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Ngay tại lúc ông ta muốn chơi đánh bài với Dương Ngọc Kiều thì bị cấp dưới xông vào, việc này đã làm quấy rầy đến thú vui của ông ta và khiến ông ta rất mất hứng.
Tuy nhiên, cấp dưới của ông ta đều là người biết phép tắc nên nếu đột nhiên xông vào như thế này thì chắc chắn là có chuyện.
Tên cấp dưới nói: "Vừa rồi có người xông vào tòa Tập đoàn Thiên Bảo. Theo camera giám sát, hình như một trong số đó là Diệp Thanh Tuyết, Diệp Thanh Tuyết này là chị em kết nghĩa của Cố Ngọc Dung. Tôi nghi ngờ bà ta đang muốn ra mặt cho nhà họ Lý."
Nghe thấy thế, Lưu Quý chỉ cười khinh thường.
"Diệp Thanh Tuyết, đứng thứ 195 trong bảng Tông Sư, quả đúng là một nhân vật lớn, nhưng có Trịnh Ngọc Minh ở đây thì Diệp Thanh Tuyết đến cũng chỉ như đâm đầu vào chỗ chết mà thôi, không cần quan tâm."
"Cậu đi xuống đi, không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi."
"Vâng."
Tên cấp dưới biết Lưu Quý có chút không vui, cậu ta vội vàng cúi đầu lùi về sau rồi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, lập tức Lưu Quý kéo Dương Ngọc Kiều vào trong lòng, ông ta đang định giở trờ thì cửa phòng lại bất ngờ mở ra.
“Ông đây đã nói không có việc gì thì đừng quấy rầy..” Lưu Quý đã hoàn toàn tức giận. Chỉ là ngay sau đó có một tiếng "bụp" vang lên.
'Tên cấp dưới vừa đi ra ngoài đã ngã nhào vào bên trong, lồng ngực cậu ta bị lún xuống, còn miệng thì không ngừng nôn ra máu tươi.
Lưu Quý đứng dậy ngay lập tức, ông ta nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ vừa xuất hiện với ánh mắt sắc bén.
"Trịnh Ngọc Minh đúng là một tên vô dụng, vậy mà không thể giữ được cô, còn để cô xông tới đây. Diệp Thanh Tuyết, xem ra cô thật sự thiếu kiên nhẫn."
Diệp Thanh Tuyết nghe vậy thì cười mỉa mai, bà ấy thản nhiên nói: "Đồ ngu, ông đang nói gì vậy?"
Nhất thời Lưu Quý giận tím mặt.
Mà vào lúc này, Diệp Thanh Tuyết cũng tự nhiên lùi về sau một bước, bà ấy núp sau lưng Lý Hiên và nói: 'Cháu ngoại trai, lão già ngu đần này dám mắng dì cháu, cháu nói xem phải làm gì bây giờ?”
"Tất nhiên là vặn đầu của ông ta xuống để làm bóng đá rồi."
Lý Hiên nhàn nhạt lên tiếng, nhưng sự bình tĩnh trong giọng nói của hắn khiến Lưu Quý có chút ngờ vực.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Lý Hiên và hỏi: "Cậu là ai?"
“Ông bảo Trịnh Ngọc Minh liên tục tìm kiếm thứ gì đó của nhà tôi, giờ lại hỏi tôi là ai sao?”
Lý Hiên lạnh lùng nói.
Lưu Quý chợt nheo mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.
"Cậu là tên vô dụng Lý Hiên của nhà họ Lý sao? Thế mà cậu vẫn chưa chết." "Đúng vậy, tôi chưa chết, cho nên ông sẽ chết.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa
3. Bạn Trai Cún Con Của Tôi Có Giá 600 Tệ
4. Chân Trời Mới
=====================================
Cơ thể của Lý Hiên bỗng dưng biến mất và khi hắn xuất hiện trở lại, hắn đã ở trước mặt Lưu Quý.
Nhất thời đồng tử của Lưu Quý co rụt lại, ông ta giơ tay lên và đánh về phía trước theo bản năng.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, ông ta cảm thấy cơ thể mình bị bao bọc bởi một sức mạnh khủng khiếp, đập mạnh vào bức tường phía sau.
Lục phủ ngũ tạng bị xô lệch ngay lập tức, ông ta trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng không đợi cơ thể ông ta chạm đất, Lý Hiên đã túm lấy cổ ông ta và nhấc thẳng ông ta đến bên cửa sổ.
"Nếu thi thể của ông bị treo bên ngoài tòa nhà của hội sở Phạm Âm, chắc hẳn sẽ khiến những người phía sau ông cảm thấy sợ hãi một chút đi."
Lý Hiên giơ tay lên, ngay lập tức tấm rèm bị kéo xuống, xoắn thành một sợi dây thừng dài và siết lấy cổ của Lưu Quý.
"Phập” Toàn bộ cơ thể của Lưu Quý bị treo ở phía ngoài cửa sổ.
Cho dù ông ta là cường giả cảnh giới Tông Sư cũng không có tư cách chống cự.