Sự Trở Về Của Chiến Thần


Cả người Lý Nguyên Tùng run lên.

Nhưng anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

“Ông nói ông là phụ tá đắc lực của Dương Thiên Long đúng không?” Lâm Bình nhìn về phía Ngô Thành, thản nhiên nói: “Rất đúng lúc, ông gọi ông ta tới đây.


Người như Ngô Thành, giết thật sự bẩn †ay.

Dương Thiên Long tới, rất thích hợp!
Sau khi nói xong, Lâm Bình ngồi xuống ghế sofa.

Bắt đầu chờ đợi.

Ngô Thành thấy Lâm Bình lại để cho ông †a gọi cứu binh tới, lúc này vẻ mặt mừng rỡ.

Trong lòng Lý Nguyên Tùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Anh Long tới đây, nhìn thấy Lâm Bình đánh bị thương nhiều người của ông ta như vậy, Lâm Bình chết chắc rồi.

Lâm Bình có thể đánh mười người, chẳng lẽ còn có thể đánh được 50, 100 người được sao?
Lúc này, Lý Nguyên Tùng cũng bắt đầu nhẹ nhàng thoải mái hơn.

Anh ta thả lỏng cả người ra.

“Nguyên Tùng, chúng ta đi thôi!”
Nhưng lúc này, Lâm Nhã lại nhỏ giọng nói.

Cô ta muốn dẫn Lý Nguyên Tùng rời khỏi nơi thị phi này.

Sau đó lén báo cảnh sát.

Tuy hiện giờ cô ta không có bất kỳ ấn tượng tốt gì đối với Lâm Bình, nhưng cũng không muốn Lâm Bình gặp chuyện không may.

Gòn lời uy hiếp của Lâm Bình, Lâm Nhã không thèm để vào mắt.

Dù sao chuyện này không liên quan tới Lý Nguyên Tùng.

“Không, vì trong sạch của anh, anh phải ở lại, tránh để người ta nghĩ anh thật sự có liên quan tới chuyện này.


Nhưng Lý Nguyên Tùng lắc đầu, nhỏ giọng nói với Lâm Nhã.

Khiến Lâm Nhã nhìn về phía anh ta, ánh mắt lại càng trở nên dịu dàng hơn, cảm thấy Lý Nguyên Tùng là người rất có trách nhiệm.

Nhưng Lâm Nhã lại định lặng lẽ báo cảnh sát.

“Lâm Nhã, không cần báo cảnh sát.


Lâm Bình giống như nhìn ra Lâm Nhã muốn làm chuyện gì, anh mở miệng nói.

Lâm Nhã sửng sốt.

“Vậy anh đợi chết đi!”
Lâm Nhã giẫm chân, bỗng nhiên cất điện thoại di động, quay đầu đi, không muốn nhìn Lâm Bình thêm nửa giây.

Kiêu ngạo, tự đại, không biết, không biết tự lượng sức mình…
Lâm Nhã chỉ cảm thấy, Lâm Bình đã bất trị tới cực điểm.

Vốn dĩ Dương Thiên Long đang ở gần đây, ông ta dẫn theo người, vội vàng chạy đến đây.

Nổi giận đùng đùng.

Ông ta mới nhận được vị trí của Lưu Trọng Hoàng, vốn dĩ phía dưới có người bất mãn, phía ngoài cũng như hổ rình mồi, vị trí này còn chưa được củng cố, lúc này lại có người tới khu vực của ông ta gây chuyện, còn đánh bị thương người anh em ở Thiên Thai, quả thực là không muốn sống nữa rồi.

Dương Thiên Long quyết định, hôm nay nhất định phải khiến đối phương đi ngang ra ngoài, cho dù là đối với bên trong hay là bên ngoài, đều phải tạo ra uy tín.

Nhưng lúc Dương Thiên Long dẫn đàn em tới đây, sau khi tới Thiên Thai, trong đại sảnh có bóng dáng đang chậm rãi bước tới, hấp dẫn sự chú ý của ông ta.

“Cô Tô?”
Dương Thiên Long sửng sốt gọi.

Tô Uyên đang bế Tô Phi Tuyết nước mắt chưa khô, đang đi tới đi lui ở trong đại sảnh, có vẻ hơi lo lắng.

Nghe thấy tiếng gọi, Tô Uyên sửng sốt.

Cô quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một tên đầu trọc vẻ mặt dữ tợn, dẫn theo một đám người đàn ông vạm vỡ, đang đi về phía cô.

“Ông, ông muốn làm gì? Tôi đã báo cảnh sát rồi.


Lúc này Tô Uyên lùi về sau hai bước, bảo vệ Tô Phi Tuyết, vẻ mặt như băng sương.

Trong lòng lại vô cùng lo lắng cho Lâm Bình.

Đồng thời cũng âm thầm măng một câu, sao cảnh sát còn chưa tới!
“Cô Tô, cô đừng hiểu lầm, tôi không phải…” Dương Thiên Long vội vàng đi lên giải thích.

Nhưng mà nói được một nửa, sắc mặt Dương Thiên Long lập tức thay đổi.

“Gô Tô, là, là cậu Lâm, xảy ra xung đột với người ở đây sao?”
Dương Thiên Long vội vàng mở miệng hỏi.

“Ông muốn làm gì, tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu các ông dám làm bừa…”
Nhưng Tô Uyên còn chưa nói xong, Dương Thiên Long đã võ cái đầu bóng loáng của mình, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

“Cô Tô, cô yên tâm đi, tôi không tới tìm cậu Lâm gây phiền phức, tôi là tới giúp cậu Lâm giải quyết phiền phức.


Sau khi nói xong, Dương Thiên Long dẫn theo người, vội vàng đi về phía phòng đế Vương.

Còn quản lý của quán karaoke Dương Cầm, lúc này đã đi tới gần, nhưng bị ông ta đẩy ra, ông ta đâu có thời gian để ý tới bọn họ.

Đám Dương Thiên Long phải có tới 50 người.

Dẫn tới động tĩnh rất lớn.

Còn chưa tới phòng đế vương, đã truyền tới động tĩnh rất lớn.

Trong lòng Ngô Thành và Lý Nguyên Tùng đều vui vẻ.

Lâm Bình chết chắc rồi!
Ngay lúc hai người bọn họ vui sướng, trái †im Lâm Nhã hơi run lên, cuối cùng Dương Thiên Long cũng dẫn người tới đây rồi.

Vừa đi vào, Dương Thiên Long lập tức nhìn thấy người nằm đầy trên đất.

Sắc mặt Dương Thiên Long thay đổi.

“Anh Long, chính là cậu ta, cậu ta đánh bị thương nhiều anh em của chúng ta như vậy, còn tuyên bố là sẽ khiến em không được chết tử tế, không để anh vào mắt…”
Nhìn thấy Dương Thiên Long tới đây, phía sau còn có một đống người, liếc mắt một cái, lập tức nhìn thấy vô số người, còn đứng tràn ra cả bên ngoài phòng VỊP, chiếm hết cả hành lang, Ngô Thành lại tràn đầy năng lượng.

Ông ta vội vàng nói với Dương Thiên Long.

Chẳng qua ông ta còn chưa nói xong, Dương Thiên Long đã bước nhanh lên phía trước.

Dương Thiên Long vung tay lên, tát mạnh vào mặt Ngô Thành một cái.

“Câm miệng, con mẹ nó sao cậu dám đắc tội cậu Lâm?”
Lúc này Dương Thiên Long mở miệng mắng.

Một cái tát này, tát Ngô Thành mơ hồ rồi!
Những lời này, cũng khiến Lý Nguyên Tùng và Lâm Nhã sợ ngây người!
“Cậu Lâm là bạn của tôi, đắc tội cậu ấy, thì chính là đắc tội tôi, nhanh quỳ xuống nhận lỗi với cậu Lâm đi!”
Sau khi tát Ngô Thành một cái, lúc này Dương Thiên Long lại đá ông ta một cái, đá trúng người Ngô Thành.

Trực tiếp đạp Ngô Thành ngã xuống đất.

Cho dù là một cái tát, hay là một cái đạp này, Dương Thiên Long đều dùng tất cả sức lực của mình.

Cảnh tượng này khiến biểu cảm của Lâm Nhã và Lý Nguyên Tùng lập tức cứng đờ lại.

Vẻ mặt bọn họ khó mà tin được.

Sau đó sắc mặt Lâm Nhã thay đổi, tay để ở trong túi cầm điện thoại di động, chuẩn bị lấy ra gọi cảnh sát dần buông lỏng ra.

Cô ta nhìn về phía Lâm Bình, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Bạn của anh Long.

Đây có phải là lý do khiến anh tự tin hay không?
Nhưng ngay sau đó, lời nói của Lâm Bình lại khiến sắc mặt của đám Lâm Nhã thay đổi.

“Thu hồi chút tâm tư này của ông đi, đợi ông tới, không phải là để ông bảo ông ta nhận lỗi với tôi.


“Chỉ vì giết ông ta, tôi ngại bẩn tay, cho nên bảo ông tới làm thay mà thôi!
Lâm Bình nhìn về phía Dương Thiên Long, lạnh nhạt nói.

Nghe thấy thế, trái tim vốn đã chìm xuống đáy cốc của Lý Nguyên Tùng lập tức bay lên cao.

Đúng là không biết sống chết.

Tiếp nhận vị trí của anh Hoàng, dĩ nhiên là anh Long sẽ nhảy lên trở thành một trong những nhân vật lớn của thế lực xã hội đen ở thành phố Hải Châu, nhân vật có địa vị cỡ này, chỉ có cha của Lý Nguyên Tùng mới có tư cách ngồi ăn nói chuyện cùng, ngay cả anh ta đều không có tư cách này.

Anh ta cùng lắm là cùng ăn nói chuyện với Ngô Thành, đàn em của anh Long mà thôi.

Anh ta không ngờ tới, Lâm Bình lại là bạn của anh Long, lúc nghe anh Long nói như vậy, Lý Nguyên Tùng quá khiếp sợ rồi.

Mà lúc này, anh Long đã nể mặt Lâm Bình, vậy mà Lâm Bình lại không nể mặt anh Long như vậy.

Lý Nguyên Tùng gần như có thể tưởng tượng được phản ứng kế tiếp của anh Long rồi.

Dương Thiên Long vừa đi vào, lập tức xử lý Ngô Thành, bảo Ngô Thành quỳ xuống nhận lỗi trước, thật sự là có tâm tư bảo vệ Ngô Thành.

Nhưng ông ta không ngờ tới, trực tiếp bị Lâm Bình vạch trần rồi.

Dương Thiên Long không ngốc, từ điểm này đã đoán được Lâm Bình muốn giết người.

Ngô Thành không chết, tất nhiên là Lâm Bình sẽ không từ bỏ ý đồ!
Sắc mặt Dương Thiên Long lập tức thay đổi.

“Đương nhiên, ông cũng có thể lựa chọn từ chối!”
Lâm Bình buông tâm mắt xuống, bình tĩnh nhìn về phía Dương Thiên Long, giống như đang nói một chuyện không quan trọng.

Nhưng mà Dương Thiên Long vốn đang có một chút do dự, khi nghe thấy Lâm Bình nói những lời này xong, trên cái đầu bóng loáng lập tức xuất hiện đầy mồ hôi lạnh.

Tuy ông ta không biết rốt cuộc là Lâm Bình có thân phận gì.

Nhưng cho dù là từ hành động lời nói của Lâm Bình, hay là khí thế nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, khí chất kiêu ngạo, tự cao tự đại, không có điểm nào không biểu lộ ra Lâm Bình tuyệt đối là người phi thường.

Hơn nữa, cho dù là đám con cháu của gia tộc quyền thế ở thành phố Hải Châu, cũng không ai có thân thủ tốt như vậy, đàn em thì có một đám đăng đẳng sát khí, luôn mang theo súng ở bên người.

Cộng thêm lúc trước Lâm Bình còn cho ông ta một địa chỉ, nói là có chuyện gì, có thể đến đó tìm anh.

Mà địa chỉ đó, rõ ràng là “khu biệt thự Thanh Hà”!
Ở bên trong, không phải là nơi người bình thường có thể vào ở.

Ít nhất; lúc trước anh Hoàng không lấy ra được mấy chục tỷ, đến khu biệt thự Thanh Hà mua một tòa biệt thự.

“Lâm Bình!”
Lâm Nhã giậm chân, nhỏ giọng gọi, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta có một chút lo lắng.

Ý của cô ta là muốn nói, Lâm Bình đừng có mà được voi đòi tiên.

Cho dù anh là bạn của anh Long, dùng thái độ như vậy nói chuyện với anh Long, anh không sợ ông ta trở mặt sao?
Sao không biết tốt xấu như vậy, rõ ràng là mọi chuyện có thể giải quyết một cách hoàn mỹ, nhưng anh lại cứ muốn đi tìm đường chết.

Nhưng mà ngay sau đó, phản ứng của Dương Thiên Long, lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.

“Cậu Lâm, cậu muốn Ngô Thành chết như thế nào?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui