Thực hiện xử phạt kết thúc, Hoàng Hải cùng bọn cận vệ lập tức xông lên đỡ lấy Hồng Đĩnh đang lảo đảo muốn ngã xuống.
Hồng Đĩnh cố hết sức đứng dậy nhìn mọi người, quay lại nhìn Đỗ Quý nói:
- Ra lệnh giải tán bộ đội.
Sau khi Đỗ Quý lên tiếng cho mọi người giải tán, liền quay lại bọn cận vệ biết chút y thuật quát lớn:
- Các ngươi muốn chết à? Còn không mau tới trị liệu cho đại nhân!
Một phen gà bay chó chạy, Hồng Đĩnh được mang xuống, dĩ nhiên, cùng hưởng thụ trị liệu,
Binh lính chậm chạp giải tán rời đi, mọi người đều nói đến chuyện ly kỳ hôm nay, dù sao cũng chưa có ai được xem một Thống soái tự xử phạt mình.
Những người thông minh suy nghĩ miên man, việc Hồng Đĩnh tự xử phạt mình, làm cho họ cảm nhận được sự thưởng phạt công bình trên lãnh địa này.
Nhưng thật ra binh lính cũng không cần thủ lĩnh làm những chuyện thu phục lòng người như vậy, tận đáy lòng bọn lính đều tự có phán đoán, bọn họ đơn thuần chỉ muốn, lập công là được trọng thưởng, phạm tội liền bị xử phạt, họ nhận định làm lính nơi này tốt hơn nhiều so với ở trong quân đội.
Lương tháng lĩnh đủ, công lao thật đánh thật, chỉ cần Đại nhân không làm phản, dù cho ở quân đội chính quy hay làm dân binh ở đây đâu có gì khác nhau?
Sau khi bọn lính giải tán, trên quảng trường chỉ còn lại bọn thổ phỉ tù binh cùng mấy trăm vệ binh canh giữ.
Lê Nhĩ nhìn quanh lo lắng nói cùng Kimura:
- Chúng ta chắc là bị giam ở quảng trường này rồi.
Tại sao chúng ta lại chưa được mở trói? Ta mắc tè quá đi!
Katou vừa nghe, lập tức phốc xích một tiếng bật cười, còn Kimura mặt không chút thay đổi thở dài không nói.
- Bây giờ đại nhân đang thụ thương, không có mấy ngày nghĩ ngơi không được.
Chắc chắn là chúng ta còn bị giam mấy ngày rồi!
Lê Nhĩ sắc mặt đỏ bừng đang muốn hướng bọn thủ vệ mở miệng hỏi.
Bỗng thấy Mạnh Hổ nhanh chóng chạy đến nói:
- Các đầu mục theo ta đi gặp đại nhân, những người khác lập tức trở về trại tù binh.
Lê Nhĩ và Kimura lấy làm kinh hãi, thân thể đánh đến huyết nhục mơ hồ rồi, không ngờ vẫn còn khí lực gặp mặt bọn chúng, không phải là lợi hại như thế chứ?
Mấy tên đầu mục vừa được cởi trói liền chạy đi tiểu ngay.
Báo hại Mạnh Hổ chỉ biết trương mắt nhìn quảng trường bị tưới ướt đẫm mấy chỗ.
Tất cả số đầu mục không bị giết trong cuộc hỗn chiến gồm ba mươi tên đều được dẫn vào phủ lãnh chủ.
Mặc dù tay chân tự do nhưng không ai dám vọng động.
Mấy chục thân binh trong tay là những lưỡi lê sắc bén đứng trong phủ lãnh chủ đang nhìn chằm chằm vào họ.
Lê Nhĩ và Kimura cho rằng bọn họ cùng những người khác bất đồng.
Bọn họ thần phục chứ không phải đầu hàng, cho nên rất tự tại thưởng thức phong cảnh của phủ lãnh chủ.
Bất quá phủ lãnh chủ bên ngoài trống trải, bên trong thật sự đơn sơ, đều do mấy cây cột gỗ, mấy khối mộc bản tạo thành.
Phía trước là phòng họp, phía sau là mấy gian phòng ở mà thôi, hơn nữa ngay cả sàn nhà cũng không có, chỉ là bùn đất mấp mô.
Mới đi vài bước, liền tiến vào hội trường, thấy đại nhân với cái lưng huyết nhục mơ hồ đang ngồi trên ghế đợi họ.
Phía sau đại nhân là mỹ nữ có võ công cường đại với hai mắt đỏ bừng đang cùng với một nam tử gầy yếu bôi thuốc cho hắn.
Mà đại nhân trừ sắc mặt có chút trắng bệch, còn lại không có gì khác những người đó.
Lê Nhĩ, Kimura tiến lên một bước dẫn đầu quỳ xuống hô to:
- Tham kiến chủ công.
Phía sau bọn đầu mục liền xếp hàng cùng quỳ xuống trên mặt đất.
- Chủ công?
Hồng Đĩnh cùng bọn Hoàng Hải, Mạnh Hổ và những người đang ở trong hội trường sửng sốt, chúng gọi cái gì vậy? Nếu theo như chữ nghĩa thì, chủ là chủ nhân, công là đại công, chẳng lẽ bọn họ cho rằng mình là đại Công tước sao?
Hồng Đĩnh hiểu theo nghĩa hán việt là như vậy, còn bọn thuộc hạ của hắn lại hiểu theo nghĩa khác.
Từ “chủ công” từ thời vua Gia Long thống nhất đất nước đã không còn có nhân vật nào được gọi như thế nữa, hay nói cách khác những kẻ đó đều không chết thì cũng bị giết hết rồi, không biết hai tên này gọi vậy là có ý gì đây, muốn cổ động đại nhân mưu phản sao?
Hồng Đĩnh nhìn mấy tên đầu mục thổ phỉ nói:
- Nếu các ngươi đầu hàng rồi, như vậy là đã giác ngộ trở thành tù binh, ta sẽ không biến các ngươi làm nô lệ.
Nghe nói như thế, bọn đầu mục lập tức dập đầu hô to.
- Cám ơn Đại nhân!
Ngừng lại một chút, Hồng Đĩnh nói tiếp:
- Tuy nhiên vì các ngươi xâm lấn đất đai của ta nên không trừng phạt không được.
Ta quyết định cưỡng chế các ngươi làm lao dịch ba năm, sau ba năm sẽ cho các ngươi trở thành dân tự do của lãnh địa.
Mỗi người sẽ có đất đai của mình, hưởng thụ thuế thu một phần mười.
Các ngươi có nguyện ý phục tùng quyết định của ta không?
Nghe được điều kiện này, bọn đầu mục thổ phỉ vội vàng lần nữa dập đầu, không nghĩ tới, chẳng những không bị bán đi, mà chỉ cần lao dịch ba năm là có thể trở thành dân tự do có đất đai, điều kiện này thật sự là cực tốt!
Điều kiện tốt như vậy, cho dù là người Hán trên đảo Hải Nam cũng không có khả năng được hưởng, mình tốt số quá đi.
Lãnh địa này chẳng những có lực lượng cường đại, mà thuế thu lại rất thấp.
Thật sự là một địa phương tốt để an cư lạc nghiệp.
Xem ra cần phải báo cho bạn bè thân hữu kéo đến đây mới được.
Thấy bọn đầu mục thổ phỉ đồng ý với cách xử lý của mình, Hồng Đĩnh phất tay một cái để thân vệ đem bọn họ dẫn đi, phòng họp chỉ còn một cái bàn trống trải ra, bọn thổ phỉ chỉ còn lại hai người Kimura và Lê Nhĩ.
Thấy mọi việc đã giải quyết xong, Kimura vội nói:
- Chủ công, tôn xưng chủ công này là của thần hạ đối với ngài.
Nghe thấy thế, Hoàng Hải cùng Mạnh Hổ lập tức sắc mặt đại biến, Hoàng Hải phẫn nộ quát:
- Câm miệng! ngươi dám vu cáo đại nhân? ngươi không muốn sống nữa sao?
Bị Hoàng Hải quát như vậy, Kimura lần nữa choáng váng, lại nghe Hoàng Hải nói tiếp:
- Các ngươi thật là lũ tâm tính bất lương! Không ngờ dám xưng thần hạ với đại nhân? Muốn hãm hại đại nhân phải không?
Kimura dở khóc dở cười, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn sang Lê Nhĩ.
Lê Nhĩ cố gắng nín cười, biết mình không có cách nào giải thích, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu không lên tiếng.
Dù sao Kimura cũng xuất thân là thế gia vọng tộc, việc này chỉ có hắn mới giải thích được.
Người không có tính danh như lê Nhĩ làm sao có thể giải thích được đây!
Kimura đang định giải thích thì Đỗ Quý đã cười hề hề nói:
- Đại nhân, người ta gọi chủ công có hai trường hợp.
Một là thần tử đối với vua, hai là phó dịch gọi chủ.
Có điều là, tôn xưng đó chỉ dùng cho các thuộc hạ trong các thế lực chư hầu trực hệ ở Nhật Bản, giờ bên Tàu cũng ít dùng, không biết tại sao đảo Quỳnh Châu cũng học theo như thế?
Mới vừa rồi hắn còn cười Hồng Đĩnh có chút khẩn trương, bây giờ mới hiểu được, nếu như Hồng Đĩnh chứa chấp hai người gọi mình là “Chủ công” làm thủ hạ, nếu truyền ra ngoài sẽ có người hoài nghi Hồng Đĩnh có ý định độc lập tự chủ!
Kimura hiển nhiên cũng hiểu điểm này, cho nên không lên tiếng.
Khi Đỗ Quý phô diễn kiến thức xong, Lê Nhĩ có chút trào lộng nói:
- Chủ công! Chúng ta chính là thần hạ của ngài, cho nên gọi ngài là chủ công không sai!
- Ngươi còn dám nói lung tung!
Hoàng Hải đá cho Lê Nhĩ một đá.
Lê Nhĩ bị dọa cho sợ hãi vội vàng quỳ xuống không dám lên tiếng nữa.
Hồng Đĩnh lắc đầu nói:
- Hay là gọi ta là Đại nhân đi, đúng rồi, ta nhớ kỹ lúc các ngươi hàng phục ta, các ngươi nói là thần phục sao? Có phải hay không hai người các ngươi nguyện ý dựa vào Quận Công nho nhỏ của Đại Nam ta?
- Quận Công!
Kimura và Lê Nhĩ lấy làm kinh hãi.
Bọn họ cũng biết ở đế quốc Đại Nam, phong hầu , phong tước chỉ là hư hàm lấy bổng lộc, từ đâu lại lòi ra một vị quận công nắm giữ binh quyền quân đội tinh nhuệ như vậy, không lẽ Đại Nam loạn rồi?
Mặc dù đang suy nghĩ miên man, nhưng nghĩ đến lão bản sau này chịu trách nhiệm cho mình ăn uống đang muốn mình trả lời, Lê Nhĩ cũng nhận thức được, vội vàng lên tiếng:
- Thần...
Lê Nhĩ đang định nói “thần hạ”, nhưng bị Hoàng Hải trừng mắt vội vàng đổi lời:
- Bọn thuộc hạ ở trên đảo Quỳnh Châu nghèo đói, thấy đại nhân binh mã hùng mạnh, cho nên hướng Đại nhân đầu phục.
Sau này chỉ cần đại nhân còn, bọn thuộc hạ sẽ còn trung thành với ngài, đây chính là tập tục trên đảo Quỳnh Châu.
Hồng Đĩnh ngẩn người, thì ra là thế, bọn người này không ngờ lại có thể trung thành, chỉ cần mình không chết, chúng sẽ không rời đi.
Mặc dù đây là bản tính của chúng, nhưng quả là hắn thật trực tính, chẳng lẽ không sợ cấp trên tức giận? từ quan trường thời hiện đại trở về hắn vốn không quen lắm với suy nghĩ của thời đại này.
Nghĩ thế Hồng Đĩnh đưa ánh mắt nhìn phía Kimura.
- Thuộc hạ hy vọng mượn lực lượng của đại nhân, tạo nên sự huy hoàng của Mumon gia tộc.
Kimura nghiêm túc nói.
- Xây dựng lại gia tộc của ngươi? Tại sao ngươi không dựa vào các thế lực lớn ở đảo Quỳnh Châu, ở trên đó không phải sẽ giúp ngươi dễ dàng hơn sao?
Hồng Đĩnh cười nói.
Kimura suy tư một chút, rồi bộc bạch:
- Đại nhân! Thời kỳ huy hoàng của Mumon gia tộc cũng chỉ là lãnh chúa của một huyện nghèo.
Sau khi mất đi phần lớn võ sĩ và lãnh địa, nguồn vốn cạn kiệt thì không có ai nhìn đến nữa.
Hơn nữa, ở trên đảo Quỳnh Châu, các gia tộc mất hết thế lực đều bị nhổ cỏ tận gốc, tranh giành đất đai, tranh giành nhân khẩu, tục cắt đầu người khiến cho nơi đó các bộ tộc lụi tàn, không có một ai cứu giúp.
Vì thế Mumon gia tộc nếu không muốn bị diệt vong, chỉ có thể dựa vào thế lực bên ngoài.
Nghe Kimura bộc bạch, Tương Văn cùng Uy Kiệt nhếch miệng cười khinh thường.
- À, nếu ngươi muốn Đại nhân nhà ta giúp ngươi tái hiện vinh quang, vậy ngươi lấy cái gì để báo đáp? Mà ngươi chỉ có được mười vị võ sĩ?
Mới vừa từ bên ngoài tiến vào, Lão Phúc nhìn xem vết thương của Hồng Đĩnh một chút, rồi xen mồm hỏi.
Nghe nói như thế, Kimura lập tức nói:
- Mumon gia tộc có thể giúp đại nhân tiến công chiếm giữ đầu cầu của bán đảo Quỳnh Châu.
Lê Nhĩ lập tức nói tiếp:
- Thuộc hạ có thể dẫn đường cho đại nhân! Chúng ta rất quen thuộc tuyến duyên hải kia.
- Không có thánh chỉ kết hợp với mệnh lệnh của binh bộ, quân đội Đại Nam không thể tiến công đảo Quỳnh Châu.
Nó thuộc quyền quản lí của nhà Thanh.
Hồng Đĩnh lắc đầu.
Đỗ Qúy thấy Hồng Đĩnh không nói lời nào, lập tức cười lạnh nói:
- Ngươi nghĩ cũng hay đó, chúng ta bán mạng đánh chiếm lãnh địa cho ngươi tới trông coi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?
- Vị đại nhân này, không thể nói như thế.
Nếu không thể công khai chiếm lĩnh, thì chỉ có thể ủng hộ một người dân bản xứ làm thành chủ.
Không làm như vậy, ắt sẽ rước lấy bị các thế lực bao vây tấn công bốn phía.
Kimura giải thích.
Lê Nhĩ cũng gật đầu.
Hồng Đĩnh cũng không phản đối điều này, đảo Hải Nam sau này quân Nhật chiếm cũng bị các thế lực bản địa liên tục nổi loạn chống đối, buộc phải đưa người thế lực bù nhìn bản địa lên cầm quyền để xoa dịu.
Đối với việc này, Hồng Đĩnh cũng không thành thạo bèn hướng Đỗ Quý nháy mắt, Đỗ Quý gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Cho dù là vậy, chúng ta có thể đạt được ích lợi gì đây? Đừng bảo là hàng năm nộp bao nhiêu thuế, chúng ta đều minh bạch kinh tế ở đảo của các ngươi rồi!
Nghe nói như thế, Lê Nhĩ có chút ngây ngốc nhìn Đỗ Quý, làm cho Đỗ Quý cả người không được tự nhiên, không biết mình nói sai rồi cái gì.
Kimura bất đắc dĩ nói:
- Vị đại nhân này, sợ rằng ngài bị những lời lời đồn đãi làm cho hiểu lầm.
Một thành chủ vùng duyên hải chỉ một lần chuyển tay mua bán hàng hóa giữa hai nước đã đạt được lợi nhuận kinh người, giống như thành Nhai Châu ở gần đây, mỗi tháng lợi nhuận do mua bán được đã vượt qua năm vạn quan tiền!
Bọn Đỗ Quý trợn mắt há hốc mồm, mỗi tháng năm vạn quan tiền? Mặc dù mình có đến chục vạn quan tiền, nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng mới có, mỗi tháng cố định thu vào hơn vạn quan tiền đây chính là đại phú rồi! Nếu thành chủ giàu có như vậy, tại sao không có nghe nói đến các thế lực này?
Lão Phúc nghi ngờ hỏi:
- Theo ngươi nói, các thành trấn trên duyên hải của đảo Quỳnh Châu cũng giàu có như vậy sao, tại sao danh tiếng của bọn họ cũng không lộ, chỉ nghe nói đến đảo Quỳnh Châu là nơi chim không thèm ỉa, chỉ dùng để đi đày phạm nhân?
Kimura cười khổ.
- Vị đại nhân này, Đảo Quỳnh Châu có vô số ruộng tốt, lại có khí hậu thích hợp, nước nôi đầy đủ, sản lượng lương thực rất lớn.
Trên đảo Quỳnh Châu ngoài lương thực, còn mỏ sắt, mỏ bạc cùng lượng lớn mỏ đồng và rất nhiều loại cây cối, vật liệu trân quý.
- Những thứ này chân chính là sản địa có giá trị, nhưng cũng chỉ có nhiều ở khu vực trung tâm của bán đảo, khu vực duyên hải so sánh cùng khu vực trung tâm quả thực là không bằng được.
Cung Tá Đôn vẻ mặt cảm thán lắc đầu, Ni Nhĩ mơ hồ lộ ra nét mặt khinh bỉ.
Mọi người hô hấp đều trở nên dồn dập, đéo thể tưởng được, một cái bang ai ngờ lại giàu có phi phàm.
Đỗ Quý nhịn không được nhảy dựng lên:
- Không thể nào? Mỏ sắt, mỏ bạc cùng lượng lớn mỏ đồng! Nếu như đảo Quỳnh Châu giàu có như thế, tại sao đế quốc phương Tây không ai chiếm cứ nó? Nhà Thanh khống chế nơi này lại hời hợt nữa chứ.
Tại sao tin tức mà chúng ta biết, tất cả đều nói bán đảo Quỳnh Châu nghèo đói, hỗn loạn?
Kimura lắc đầu nói:
- Cái này chúng ta cũng không rõ ràng lắm, có điều nghèo đói là chỉ tầng lớp hạ dân, thượng tầng nhân sĩ là không thể nào cùng khổ.
Mà hỗn loạn thì là thật, các lãnh chủ, các bộ tộc thường xuyên đánh nhau,
Kimura nói đến đây, phát hiện Lão Phúc, Hồng Đĩnh không lưu tâm đến lời mình nói, lập tức biết là mình phải gia tăng điều kiện, hắn chần chờ một chút, nét mặt như không có gì để mất, nói:
- Mumon gia tộc nguyện ý vì chủ công cung cấp mật vệ!
- Mật vệ?
Nhóm người Hồng Đĩnh sững sốt, thứ gì đây? Tuy nhiên nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lê Nhĩ, hắn đang há hốc mồm, tay chỉ chỉ vào Kimura nói không ra lời, cũng đoán được thứ này rất đặc biệt!
- Mật vệ! Nhà ngươi cũng có mật vệ?
Lê Nhĩ rốt cuộc cũng đem cục nghẹn trong họng hô ra.
- Gia chủ đời thứ nhất nhà ta vốn xuất thân là một shinobi cuối cùng của dòng dõi Iga.
Kimura nhàn nhạt nói một câu.
- Mật vệ là cái gì?
Hồng Đĩnh hỏi.
Lê Nhĩ Nhĩ giành nói trước.
- Đại nhân, mật vệ là một loại hộ vệ xuất quỷ nhập thần giết người vô hình, nghe nói bọn họ đều có năng lực thần kỳ, có thể bỗng nhiên biến mất tăm hơi, hơn nữa nơi phòng thủ nghiêm mật cỡ nào đi nữa cũng có thể dễ dàng lẻn vào.
Nghe nói thứ này có xuất xứ từ Nhật Bản, được du nhập vào đảo Quỳnh châu, tuy mấy trăm năm qua, chỉ xuất hiện vài lần thế nhưng lần nào cũng gây ra những chấn động không nhỏ.
Nghe Ni Nhĩ nói xong, mọi người đều mang thần sắc khó tin, bởi theo như Lê Nhĩ nói, mật vệ quả thật đúng là phi thiên độn địa, không nơi nào không có, không gì không làm được.
Cho nên ánh mắt mọi người, đương nhiên tập trung trên người Kimura người quen thuộc nhất với mật vệ này, Kimura không khỏi có chút xấu hổ mặt đỏ bừng lên.
- Thuộc hạ không biết mật vệ các gia tộc khác có thật là lợi hại như vậy không, nhưng mật vệ Mumon gia tộc cũng không khoa trương như thế, chỉ là trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, có thể mượn hoàn cảnh ẩn giấu thân hình, đồng thời sức chiến đấu so với binh sĩ bình thường cường hãn hơn nhiều; mà trọng yếu hơn là trên phương diện ẩn nấp do thám ám sát đều có đặc thù.
Hồng Đĩnh nghe thế liền hiểu rồi, đây chẳng qua chính là cái mà thời hiện đại người ta hay gọi là các Ninja đó thôi, tên gốc của nó là Shinobi, nghe nói hiện nay kĩ thuật Ninja đã sớm thất truyền,
Không đợi Hồng Đĩnh nói, Đỗ Quý đã hỏi gấp:
- Mumon gia tộc các ngươi có thể vì đại nhân nhà ta cung cấp bao nhiêu mật vệ?
“Sao mà lão cứ luôn nói “đại nhân nhà ta”, đó cũng là chủ công của ta mà.”
Kimura đối với lời Đỗ Quý nói có chút bất mãn, nhưng hắn cũng biết Đỗ Quý này là đại thân tín của chủ công mình, hiện tại tuyệt đối mình không thể đắc tội, cho nên vẫn thành thật trả lời:
- Những năm gần đây Mumon gia tộc bồi dưỡng ra được 5 tên mật vệ, 5 mật vệ này có thể toàn bộ giao cho chủ công.
Nói đến đây, Kimura có chút đau lòng, phải biết gia tộc hắn hao phí nhiều tinh lực tài phú như vậy, mới bồi dưỡng ra được mấy tên mật vệ như thế, nhìn xem hắn chính là gia chủ xuất chiến cũng không mang theo mật vệ, liền biết quý giá tới mức nào.
- Năm tên mật vệ? Ít người như vậy có tác dụng gì?
Đỗ Quý vẻ mặt khinh thường nói.
Thấy thần sắc Đỗ QUý, Kimura vội nói:
- Vị đại nhân này, đừng coi nhẹ 5 mật vệ kia, đó là Mumon gia tộc kiêng ăn bớt uống tốn hao rất nhiều năm mới bồi dưỡng ra được.
- Năm mật vệ này hoàn toàn có thể giám chế động hướng binh lực vạn người.
Có thể nói sở hữu mật vệ, vậy thì có thể sớm biết được phương án tác chiến cùng nhân số xuất binh của đối phương, đồng thời nếu như đối phương phòng thủ không nghiêm mật, khiến chủ tướng đối phương chưa chiến đã thân vong cũng không phải việc khó.
.