“Ể...”
A, khuôn mặt mỉm cười của Raphtalia trở nên cứng ngắc.
À thì, nếu như một sinh vật nào đó giống y hệt bản thân lại giả làm bản thân, chẳng phải chuyện đó rất đáng sợ hay sao.
Chính là vậy đấy. Giống như Doppelgänger vậy. (Doppelgänger là hiện tượng có 2 người chẳng hề có quan hệ gì với nhau mà lại giống y hệt nhau.)
Khi nghĩ đến điều đó, thì việc cảm thấy thật khó chịu cũng không còn kỳ lạ nữa.
Dù sao, tôi vẫn có thể phân biệt được. Bởi vì cái cảm giác lúc sờ vào rất khác. (Quỳ)
Thực lòng mà nói, cảm giác lúc chạm vào Raphtalia lại khác một chút so với lý tưởng của tôi, cái cảm giác lúc xoa Raph-chan vẫn tuyệt hơn.
Dù sao thì, có một sự khác biệt giữa lý tưởng và Raphtalia thật thụ mà.
“Chỉ cần sờ một chút thôi là ta có thể phân biệt được liền.”
“Vuốt ve Raphtalia-chan mà cũng có thể phân biệt được con bé à~, đến Onee-san cũng thấy rất ngượng đây này~”
“Đúng vậy... Lý do ta có thể nhận ra sự khác biệt là bởi vì cho tới thời gian gần đây, ta vẫn du hành cùng với Raphtalia mà.”
“Naofumi-sama, đề tài của cuộc nói chuyện có hơi...”
Raphtalia đỏ cả mặt.
Đúng là vẫn như thường lệ, có vẻ con bé không ‘hợp’ với chủ đề này.
“Vậy Raph-chan có thể trở thành phân thân của Raphtalia-chan nhỉ~” (Nguyên gốc là Ảnh Võ Sư (Shadow Samurai).)
Sadina lại nói chuyện dư thừa rồi... À, nghĩ kỹ lại thì chuyện này cũng đáng cân nhắc lắm.
Tái dựng lại cả ký ức của Raphtalia... Đúng là, việc như thế cao cấp hơn so với việc tạo ra một Homunculus nhiều.
Mặc dù hướng đi đó lại là sai trái.
“Rafu~”
“Ge, nó thậm chí còn tương thích với cơ thể của Mii-kun nữa. Nhưng là sự tương thích tệ nhất... Nó còn có thể thay thế Mii-kun.”
“Đừng có mà ra tay với nó đấy nhé.”
“Tôi sẽ không để nó làm vậy đâu. Nhưng nếu nó dám làm vậy thật, tôi sẽ không tha cho nó đâu.”
“Ria~”
Raph-chan gật đầu 1 cái, như muốn nói đã hiểu lời đe dọa của Rat.
Chẳng rõ vì sao, mà nó có nhận thức tốt thật.
“Nếu sử dụng những lý luận này, chúng ta có thể dựa vào chúng để tạo ra cơ thể dạng xe kéo kia.”
“Đúng vậy, thâm chí nó còn có thể hoạt tính hóa tế bào, nên độ hiệu quả của công việc sẽ tăng lên.”
“Thế thì tốt. Dẫu chỉ như vậy, nhưng thế vẫn là thành quả.”
“À, Hầu Tước, nếu Ngài tính nuôi đứa trẻ đó, có lẽ Ngài nên Class Up cho nó hợp lý. Đứa trẻ đó hầu như đã đến giới hạn rồi đấy.”
“Ta biết rồi.”
Tuy thế, Class Up ở Lv 90 à.
Tôi đã từng có nghĩ đến việc này trong vụ của Gaelion, nhưng rốt cuộc nguyên lý đằng sau việc phá vỡ giới hạn Class Up là gì chứ?
... Có một khả năng nảy ra ở trong đầu tôi là đoạt lấy điểm kinh nghiệm của những người đã trải qua Class Up?
Và như vậy, đã xác định được lý lịch của Raph-chan.
Vậy ra nó là di sản của tên ‘tôi’ kỳ lạ kia.
Bởi thế nên khả năng chiến đấu của nó rất đáng chờ mong.
T r u y e n c u a t❊u i. V n
Nhân tiện, đây là việc sau này tôi mới khám phá ra, nhưng Chủng Raph cũng giống như Filo Rial, những con càng mạnh mẽ sẽ càng có địa vị cao.
Và những con ở địa vị thấp hơn phải phục tùng chúng.
“À, tôi khám phá ra một đề án thú vị đây.”
“Gì vậy?”
“Hầu tước, Ngài có Filo Rial Familiar (Tộc Gia của Filo Rial) phải không?”
“Ừ, chúng xuất hiện cả khi ta không hề gọi đến.”
“Pii!” X2
Là bởi vì được gọi nên chúng mới xuất hiện ngay à...
“Hãy thử đưa chúng cho Raph-chan xem.”
“Hm?”
Khi tôi đưa chúng sang, Raph-chan dùng 2 tay cầm con Filo Rial nhỏ.
Hành động giống con gấu mèo thật.
“Rafu~”
... Cái quái gì kia?
“Pii!”
Một lúc sau, nó liền chuyển thành một con Raph nhỏ.
... Hả?
“À ừm...”
****
Đã nhận được Familiar・Raph.
Đã nhận được Mode Change・Raph.
Đã nhận được Familiar Change.
***
“Đúng như tôi nghĩ, quả nhiên là làm được.”
“Đây là cái gì vậy?”
“Rafu~”
Con Chủng Raph nhỏ nhảy nhót với con Filo Rial Familiar.
Con Chủng Raph có hơi lớn hơn con Familiar một chút.
“Nói tóm lại, đây là Phương Án Mở Rộng Skill của Ngài Hầu Tước chăng? Có vẻ như có rất nhiều việc có thể thực hiện được với loài Filo Rial nhỉ.”
“À... Vậy sao.”
“Nếu Ngài muốn cho nó trở về như ban đầu... Có vẻ như phải dùng thứ gì đó, nhưng Ngài có biết là gì không vậy, Hầu Tước?”
“Một chút.”
Tôi thử dùng Familiar Change.
Con Familiar đã biến thành Chủng Raph hóa trở lại thành Filo Rial.
Là vậy sao, vậy Chủng Raph cũng có thể hóa thành Filo Rial tùy thuộc vào tình huống à...
Thiết kế tỉ mỉ thật đấy.
“Tôi vẫn chưa hoàn thành phân tích, nhưng đại loại là như vậy đó.”
“Raph-chan là loại sinh vật gì vậy chứ... Chúng ta cũng đã biết nhiều lắm rồi đấy.”
“Rafu~”
Raph-chan gật đầu vui vẻ.
Còn cái bảng đá đó là Sách hướng dẫn của ngươi chắc?
“Vậy liệu có thể nào có Raph-chan thứ 2 hay thứ 3 sinh ra không?”
“Không có đề cập đến...”
Đúng thật là không yên tâm... Trong khi nghĩ vậy, tôi cùng Raphtalia rời khỏi phòng nghiên cứu.
À, Sadina và Raph-chan cũng đi cùng chúng tôi.
Sau đó là... Có một người mà tôi phải nói chuyện một mình.
“Ngẫm lại thì, con trai của Babaa... Anh ta đâu?”
“Anh ta đang luyện tập với mọi người.”
Đúng vậy, Babaa có một người con.
Mặc dù tôi đã bị hành động tuyệt diệu của Babaa thu hút hết mọi sự chú ý.
Dẫu thế, đây là việc không được quên.
Sự sống chết của Babaa hiện vẫn chưa rõ... Nhưng đội hình của nhóm thì đã...
“Ta muốn nói chuyện riêng với anh ta. Nên đừng đi theo.”
“Rõ ạ.”
Tôi cho là Raphtalia, Nữ Hiệp Sĩ, Fohl đã nói chuyện với anh ta rồi.
Bây giờ cũng đã khá khuya. Những dân làng có lẽ đã kết thúc luyện tập và đi ngủ.
Vào giờ này, những nô lệ lớn tuổi khác như Sadina và những binh sĩ trong làng sẽ đi uống rượu trong nhà ăn.
Tôi quyết định trước hết đi tới nhà ăn, nếu anh ta không có ở đó, thì tôi sẽ đến nhà của Babaa.
May mắn là, con trai của Babaa đang uống rượu ở đây.
“Ghế này trống chứ?”
Tôi chỉ vào cái ghế kế bên con trai của Babaa.
“... Tự nhiên.”
Con trai Babaa gật đầu, và tôi ngồi xuống.
“...”
Khắp xung quanh đều yên lặng.
“Rất xin lỗi ta không thể bảo vệ được mẹ anh.”
Tôi phá vỡ sự yên lặng và xin lỗi.
Khi tôi làm thế, con trai Babaa đặt ly xuống, cúi đầu và chìm trong dòng suy nghĩ.
“Không...”
Con trai Babaa lại tiếp tục rơi vào im lặng.
Một sự im lặng nặng nề.
“Tôi đã nghe từ Raphtalia và những người khác rồi. Tôi nghĩ rằng mẹ đã rất hài lòng.”
“Nhưng...”
Trước khi tôi kịp nói, anh ta đã ngăn lại bằng nụ cười dịu dàng.
“Mẹ tôi vốn không có ý lưu truyền Lưu phái Biến Huyễn Vô Song. Rõ ràng đã có rất nhiều việc đã xảy ra khi bà còn trẻ.”
“Ta có nghe sơ qua.”
“Tuy thế... Bà ấy muốn đích thân giúp Khiên Hiệp Sĩ-sama và quyết tâm không dạy nó cho tôi, để cho trường phái được tiếp tục lưu truyền.”
“Ngẫm lại thì... Ta không thấy anh chiến đấu nhiều.”
Anh ta ăn vận theo kiểu khó mà coi đó là ‘chiến sĩ thông thường’ được.
Lúc đầu, tôi đã nghĩ anh ta chỉ là một dân làng bình thường mà thôi.
“Ừm... Và thậm chí tôi còn không hề biết rằng mẹ mình là một nguời nổi tiếng đến vậy.”
“Sẵn tiện... Cha anh thì sao?”
Theo tôi thấy, Babaa và con trai trông xa cách như bà cháu chứ không phải như mẹ con, chưa kể tuổi tác cũng cách xa nhiều nữa.
“Tôi là trẻ mồ côi. Nên tôi không có quan hệ huyết thống với mẹ.”
“Vậy sao...”
“Khiên Hiệp Sĩ-sama.”
“Gì vậy?”
“Khiên Hiệp Sĩ-sama đã cứu mạng mẹ tôi. Nên bà nói bà không có mấy hối tiếc, dẫu có chết bất cứ khi nào, bởi vì Khiên Hiệp Sĩ-sama đã ban cho bà thời gian.”
Việc này cũng thật là... Quá khắc nghiệt đi.
Fohl cũng từng nói như vậy, nhưng tôi chưa từng cho rằng sẽ có lúc mình nghĩ nên bị ghét bỏ thì tốt hơn.
“Bởi vì gặp được Khiên Hiệp Sĩ-sama, mẹ tôi đã tỏa sáng như tôi chưa từng được thấy. Đó là vì sao tôi chỉ cảm thấy biết ơn đến Khiên Hiệp Sĩ-sama. Nếu bà hy sinh mình để cho mọi người trốn thoát, và để Khiên Hiệp Sĩ-sama có thể sống, thì...”
“...”
“Chúng tôi đã dành hết tiền tiết kiệm để mua thuốc Yggdrasil nhằm kéo dài sinh mệnh cho bà, nhưng... Nếu chỉ có mình tôi, chắc chắn sẽ không thể nào giúp mẹ sống lâu được đến thế này. Thời gian đã nhiều hơn, còn tôi đã được dạy cách chiến đấu và trở nên mạnh mẽ, tất cả là nhờ vào kỳ tích của Khiên Hiệp Sĩ-sama.”
Fohl cũng nói như vậy.
Loại Thuốc Yggdrasil đó... Tạo cho tôi một trách nhiệm gian lao.
Cái này chính là Nhân Quả sao.
“Biến Huyễn Vô Song là trường phái tồn tại nhằm giúp người yếu có thể đánh bại cái ác. Mẹ tôi đã không chết vô ích. Khiên Hiệp Sĩ-sama, xin Ngài,... Xin hãy tiếp tục kế thừa ý chí của mẹ. Nên dù Ngài có phiền não, xin hãy vẫn tiến tục bước về phía trước. Ngài không cần phải để ý đến tôi đâu.”
“Nhưng mà...”
“Tôi có một giấc mơ. Mẹ từng nói, một bộ phận của phái Biến Huyễn Vô Song đã bị mất, phần đó... Tôi tin nó sẽ được sống lại ở lại nơi đây. Nên, Khiên Hiệp Sĩ-sama... Xin hãy để tôi chiến đấu cùng với Ngài để bảo vệ thế giới. Cả vì mẹ nữa.”
“... Ta hiểu rồi. Nhưng ta không biết khi nào anh sẽ chết đâu đấy. Anh vẫn sẽ chấp nhận?”
“Phái Biến Huyễn Vô Song sẽ tiếp tục sống mãi trong ngôi làng này. Nếu tôi có chết đi, nó vẫn sẽ không chấm dứt.”
“Vậy sao? Anh kiên cường lắm.”
Nếu như vậy, tôi sẽ sống theo nguyện vọng của bà.
Rồi tôi sẽ đánh bại Tact bằng Lưu phái Biến Huyễn Vô Song cho bà thấy.
Và sau đó, tôi uống vài ly với con trai Babaa rồi đi ngủ.
Trong vài ngày tới, chiến tranh và Đợt Sóng sẽ đến cùng lúc.
Chuẩn bị đã xong cả. Những việc cần làm cũng đã làm rồi.
Và như thế, chiến tranh bắt đầu.