Hễ là cặp tình nhân lần đầu tiên đến ra mắt nhà đối phương đều sẽ trải qua quá trình bị hỏi thăm về tình hình gia đình.
Năm đó, lần đầu tiên Tô Nam Tinh đến ra mắt nhà Từ Lương Tuấn, ba mẹ nhà họ Từ đã hỏi rất nhiều chuyện nhỏ nhặt, thậm chí còn hỏi về mức lương hưu mỗi tháng của ba mẹ cô là bao nhiêu.
Sau này ngẫm nghĩ lại, có thể bắt đầu từ lúc đó mà nhà họ Từ đã không hài lòng về cô.
Có lẽ là do Chu Dịch đã kể những chuyện cá nhân của cô cho bà nội Chu biết nên người nhà họ Chu không hỏi gì về thông tin cá nhân của cô, chủ yếu là hỏi về những chuyện liên quan đến ba mẹ cô.
Ba Chu hỏi thăm về sức khỏe của ba mẹ cô trước: “Sức khỏe của ba mẹ cháu vẫn tốt chứ?” Các bậc phụ huynh nào cũng sẽ mở đầu như vậy.
Tô Nam Tinh trả lời: “Sức khỏe của bọn họ rất tốt, ngày thường thích dậy sớm tập thể dục, buổi tối lại thích đi bộ và nhảy múa tại quảng trường.”
Ba Chu gật đầu, lại hỏi tới nghề nghiệp của ba mẹ Tô Nam Tinh.
Thật ra cô đã nghĩ qua chuyện này trên đường đến đây nên tất nhiên sẽ nói thật: “Trước đây đơn vị công tác của bọn họ bị vỡ nợ, bọn họ bị mất việc.
Sau đó, bọn họ đã kinh doanh nhỏ lẻ nhưng mà vẫn bị thua lỗ, bây giờ bọn họ chỉ làm những công việc lặt vặt.”
Ba Chu không giống như ba mẹ nhà họ Từ, ba Chu đã làm lãnh đạo nhiều năm nên sẽ không hỏi thẳng mức lương hưu của ba mẹ Tô Nam Tinh là bao nhiêu.
Ông ấy nghe thấy ba mẹ cô đang làm những công việc lặt vặt thì đại khái có thể đoán ra được tình trạng và tiền lương của ba mẹ cô.
Người đã 50 – 60 tuổi phải ra ngoài làm việc lặt vặt thì cũng không thể kiếm được nhiều tiền.
Ba Chu không hỏi nữa, chỉ nói: “Làm việc lặt vặt cũng rất tốt, rất tự do.
Lúc không muốn làm nữa thì có thể nghỉ, đỡ phải chịu sỉ nhục.”
Tô Nam Tinh cũng biết lời này là đang an ủi cô, những người ở độ tuổi ba Chu và ba mẹ cô đều hy vọng có một công việc ổn định.
Sau đó ông ấy lại hỏi vài câu liên quan đến vấn đề gia phả, chẳng hạn như ông bà nội của cô còn sống hay đã mất, nhà ba mẹ cô có anh em hay không, Tô Nam Tinh đều trả lời từng câu một.
Chẳng mấy chốc trời đã sẩm tối, Chu Dịch còn dẫn Tô Nam Tinh đi tham quan phòng của anh.
Mặc dù nói là phòng của Chu Dịch, nhưng mà nói chính xác hơn là phòng của Chu Dịch thời niên thiếu.
Trong phòng vẫn còn cái bàn học mà anh dùng lúc học cấp ba, trên kệ sách để rất nhiều chiếc cúp từ thời niên thiếu, trên tường còn treo rất nhiều hình chụp thời niên thiếu của anh.
Tô Nam Tinh nhìn vào những tấm hình, trong đó có hình Chu Dịch tốt nghiệp đại học đội mũ cử nhân, cũng có hình anh đoạt giải chơi bóng rổ lúc còn học cấp ba, thậm chí còn có hình anh phát biểu trước toàn trường lúc học cấp hai.
Từ những tấm hình này có thể thấy được Chu Dịch là một người ưu tú từ nhỏ cho đến lớn.
Nhưng có một đặc điểm trong những tấm hình này chính là chỉ có một mình anh, hoặc là anh chụp chung với ông bà nội, không có hình anh chụp chung với ba mẹ.
Tô Nam Tinh nhớ lại Chu Dịch đã từng nói với cô là từ nhỏ anh đã sống chung với ông bà nội, chưa từng thấy mặt mẹ mình.
Tận mắt nhìn thấy những tấm hình này, cô mới cảm nhận được sự thiếu vắng ba mẹ trong quá trình trưởng thành của anh.
Tô Nam Tinh vỗ vào vai của Chu Dịch và nói: “Một chặng đường trưởng thành, trưởng thành rồi trở thành một người đàn ông tốt, thật là khổ cực cho anh rồi.”
Chu Dịch đang ngồi trên chiếc ghế xoay bên cạnh bàn học liền ngẩng đầu lên nhìn Tô Nam Tinh với đôi mắt sâu thẳm, sâu thẳm đến nỗi Tô Nam Tinh không thể hiểu được cảm xúc của anh.
Anh đưa tay ra ôm lấy eo của cô, Tô Nam Tinh cũng ôm lấy anh, cho anh sự an ủi.
Hai người cứ thế lẳng lặng ôm lấy nhau.
Vài phút sau, Tô Nam Tinh cảm nhận được bàn tay hư hỏng của Chu Dịch đã mò lên bộ ngực của cô, anh nói: “Vẫn là an ủi bằng cách này sẽ cảm thấy khá hơn.”
Tô Nam Tinh tức giận nhéo vào tay anh, Chu Dịch ngẩng đầu lên nhìn cô và nói: “Bây giờ anh đã có em rồi.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Tô Nam Tinh lập tức mềm lòng, nói: “Ừ, sau này em cũng sẽ ở bên cạnh anh.”
Cô nói xong, Chu Dịch ôm lấy eo cô và đứng lên hôn cô.
Tô Nam Tinh còn tưởng rằng anh chỉ hôn một chút mà thôi, không ngờ anh còn tách môi cô ra rồi dây dưa với cô.
Sau đó, anh còn muốn đè cô lên chiếc giường đơn tràn ngập hơi thở tuổi thanh xuân của anh.
Chiếc giường đã cũ kỹ, phát ra tiếng kêu cót két, bỗng chốc khiến cho Tô Nam Tinh tỉnh táo lại và đẩy anh ra, “Bên ngoài vẫn còn có người đấy.”
Chu Dịch chống người lên, dây dưa thêm một lúc rồi mới nói: “Đợi buổi tối về nhà.”
Lúc hai người rời khỏi nhà họ Chu, quả nhiên bà nội Chu đã đưa một đống rau củ và trái cây chất đầy sau cốp xe.
Bà còn nói với Tô Nam Tinh: “Nếu rảnh rỗi thì trở lại đây với Đại Dịch, bà sẽ làm đồ ăn ngon cho các con.”
Tô Nam Tinh liên tục đáp ứng, lúc này mới rời đi với Chu Dịch.
Rất nhanh đã về tới nhà, sau khi hai người cất đồ vào trong tủ lạnh, Tô Nam Tinh đi tắm trước.
Lúc cô tắm xong, đi ra ngoài thì đúng lúc nhìn thấy Chu Dịch đang đứng nghe điện thoại trong phòng khách.
Cô nghe thấy Chu Dịch nói: “Con dẫn cô ấy về nhà chẳng qua là muốn để cho bà nội xem mặt mà thôi… Con đã biết chuyện về gia đình của cô ấy.”
Tô Nam Tinh nghe thấy những lời này thì đại khái có thể đoán được là ba Chu gọi tới.
Cô loáng thoáng nghe được vài chữ: “Tìm một người có điều kiện tương xứng, môn đăng hộ đối, hỗ trợ…”
Chu Dịch lại nói tiếp: “Quan trọng nhất là con thích cô ấy, ở bên cô ấy rất vui vẻ.
Cô ấy làm con có khao khát về mái ấm gia đình.”
“Gia cảnh tương xứng thì có thể giúp con được cái gì.
Những thứ đó là chuyện công việc, con có thể tự làm được.
Con không thiếu tiền đồ và tiền bạc, cái con thiếu là một người phụ nữ mà con muốn cùng đi hết quãng đường đời này.”
Nói xong câu đó thì cúp máy.
Nghe thấy những lời nói đó của Chu Dịch, cô cứ đứng ở đó nhìn anh.
Cô vừa mới gội đầu nên tóc vẫn còn ướt, mặc một chiếc áo thun kiểu rộng màu đen để lộ ra cặp đùi thon đẹp, ánh mắt vừa lóe sáng vừa lảng tránh, cứ thế ngẩng đầu nhìn Chu Dịch.
Chu Dịch đưa tay ra về phía cô, “Tới đây.”
Tô Nam Tinh chỉ mới bước tới hai bước đã bị anh ôm vào trong lòng.
Sau đó, cô được anh ôm lấy khuôn mặt và hôn lên.
Chu Dịch nói: “Trong đôi mắt của em nhất định có những ngôi sao sáng.
Lúc em nhìn anh với nét mặt cảm động, anh chỉ muốn ôm em vào trong lòng.”
Giám đốc Chu luôn thích dùng cơ thể để biểu đạt sự cảm động.
Tô Nam Tinh vừa mới tắm xong, trên người mang theo mùi thơm hoa hồng từ dầu gội đầu, cơ thể lõa lồ bên dưới lớp áo thun đang áp sát vào người anh.
Chỉ mới dùng tay lướt dọc theo đường cong “trập trùng nhấp nhô” cũng đã khiến anh kích động.
Anh thích cái cảm giác để cho hai người cảm nhận được sự nóng bỏng của nhau khi ôm lấy nhau, thích cái cảm giác trong thế giới của cô chỉ có duy nhất mình anh, thích cô khóc lóc cầu xin anh, thích trong toàn bộ suy nghĩ của cô vào lúc này chỉ có mình anh.
Như vậy anh sẽ có thể độc chiếm cả người cô, mọi thứ của cô đều là của anh.
Đêm hôm đó, Tô Nam Tinh cũng hiếm khi chủ động, có lẽ là do nhìn thấy Chu Dịch thời thiếu niên không có tấm hình nào chụp chung với ba mẹ trong giai đoạn trưởng thành ở nhà bà nội Chu.
Khi anh vùi đầu vào giữa bộ ngực của cô, cô cũng không đẩy anh ra, chẳng qua chỗ đó mang tới cảm giác ngứa ran khiến cô vô cùng khó chịu.
Chu Dịch cũng cảm nhận được tâm trạng của Tô Nam Tinh, cho nên tối nay càng dai dẳng hơn.
Bọn họ đều tận hưởng quá trình này, đều chia sẻ cảm xúc với nhau
Cuối cùng Tô Nam Tinh đã ôm lấy cổ anh và dâng cả người mình đến miệng anh.
Giọng nói êm dịu, nhẹ nhàng của cô vang lên bên tai anh, “Xin anh…”
Chu Dịch nói: “Nếu cầu xin anh… vậy em thích cái gì của anh?”
“Em thích tất cả những gì thuộc về anh…”
Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, anh mới bỏ qua cho Tô Nam Tinh, cho cô tất cả.
Sau khi kết thúc, hai người ôm lấy nhau, mệt mỏi nhưng lại thỏa mãn.
Tô Nam Tinh dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, lắng nghe tiếng nhịp tim đập của anh khiến người khác cảm thấy yên tâm.
Có rất nhiều lời không thể nói ra vào ban ngày đã có thể nói ra vào lúc này.
Lúc này bọn họ đều mềm mỏng, đều mở rộng lòng mình.
Cô hỏi: “Đến bây giờ anh vẫn chưa gặp qua bà ấy sao?”
“Bà ấy?”
“Mẹ anh.”
Chu Dịch trả lời: “Vẫn chưa, bà ấy rất kiên định về điểm này.
Theo như những gì bà nội anh kể, sau khi bà ấy bỏ đi kể từ lúc anh đầy tháng, bà ấy chưa từng quay trở về gặp anh.”
“Anh muốn gặp bà ấy không?”
“Đã không còn cảm giác gì nữa, cũng không còn muốn nữa, nếu gặp thì mới là phiền phức.” Chu Dịch nghĩ ngợi, “Bây giờ nếu gặp được bà ấy thì chỉ có hai lý do đơn giản, một là bà ấy khó khăn túng thiếu, muốn anh giúp đỡ.
Hai là bà ấy đã công thành danh toại, muốn anh về thừa kế tài sản của bà ấy.
Có điều anh cảm thấy bà ấy khá kiên định nên hẳn là sẽ không xuất hiện.”
“Bà ấy đã không xuất hiện trong suốt cả quá trình trưởng thành của anh, bây giờ anh cũng không hy vọng bà ấy sẽ xuất hiện.”
Thời điểm anh muốn gặp mẹ thì bà ấy vẫn không xuất hiện.
Hiện giờ lòng anh đã nguội lạnh, làm như không có người mẹ này, cho nên cũng không cần phải xuất hiện.
Chẳng qua là anh không có cách nào xóa bỏ kỷ ức về lúc còn nhỏ bị bạn bè châm chọc là đứa trẻ không có mẹ, lớn lên thì hoang mang với những thứ có liên quan tới ba mẹ, còn có rất nhiều lần ngưỡng mộ cảnh tượng ba mẹ nhà người ta dắt con mình đi về nhà.
Khó chịu và tự ti khi không có mẹ là những cảm giác mà ông bà nội không thể nào thay thế.
Nhưng mà tất cả đều là chuyện đã qua, anh vẫn rất ưu tú.
Tô Nam Tinh cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của anh, duỗi tay ra ôm lấy anh, ngẩng đầu hôn lên cằm anh, “Sau này em đều sẽ ở đây, sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Chu Dịch ôm chặt cô và nói: “Anh sẽ đeo bám lấy em.”
Tô Nam Tinh nói: “Được, em bằng lòng để anh đeo bám.”
Em bằng lòng làm một người mang đến cho anh cảm giác an toàn và mong muốn có một mái ấm gia đình.
Cô cũng chủ động đề cập tới chuyện gia đình mình, đề cập tới khoản nợ của gia đình.
Ngay cả Chu Dịch cũng đã nói ra chuyện về người mẹ mà anh không muốn nói ra nhất, chuyện của cô cũng không có gì không thể nói ra.
Bầu không khí rất thoải mái, giọng nói của cô cũng rất nhẹ nhàng, “Thật ra gia đình của em rất bình thường.
Lúc em khoảng chừng 11 tuổi, ba làm ăn thất bại nên thiếu nợ, mấy năm sau này đều luôn trả nợ, có lẽ số tiền thiếu nợ hiện giờ chưa tới một triệu tệ.”
Chu Dịch cũng chỉ “ồ” lên một tiếng, dường như cảm thấy đó không phải là chuyện lớn.
Anh nhắc đến một chuyện: “Anh để tấm thẻ kia ở trong ngăn kéo bàn trà, mật mã là ngày sinh nhật của em.
Lúc em cần thì cứ cầm lấy, không đủ thì anh sẽ chuyển thêm cho em.”
Tô Nam Tinh nói: “Thật ra hôm đó em đã đấu tranh tư tưởng để trả lại tấm thẻ đó cho anh.
Em còn muốn giữ lại lòng tự trọng của em, em còn muốn dựa vào sự nỗ lực của bản thân mình, em luôn cảm thấy em có thể làm được.”
“Trước đó có một nhà thầu phụ nói với em là nếu em đổi chỗ làm, họ sẽ trả tiền lương mỗi năm cho em là 500 nghìn tệ.
Thật ra trong lòng em đã hơi dao động, nhưng mà ba mẹ lại không đồng ý.
Thế nhưng em đã lớn rồi, ý kiến của bọn họ không thể ngăn cản được em.
Lý do em không đổi chỗ làm là vì em cảm thấy em cần phải ở lại trong Hoa Tín thêm một khoảng thời gian nữa, đến lúc em có nhiều nguồn lực và các mối quan hệ xã giao thì em sẽ rời đi.
Đến lúc đó tiền lương hàng năm có lẽ sẽ không còn là 500 nghìn tệ nữa, mà có thể sẽ cao hơn.”
Cô nói: “Thật ra em đã tự nói với bản thân là cho mình thêm hai năm nữa, nếu hai năm sau em không trả nổi khoản nợ này thì em sẽ nhận lấy.”
Chu Dịch lắng nghe cô nghiêm túc nói ra suy tính của bản thân, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô, nhìn vào dáng vẻ của cô khi nói về ước mơ sau này của mình, trong lòng anh hơi ngứa ngáy.
Anh thích cô tỏa sáng lấp lánh như vậy, rất chăm chỉ, nghiêm túc, xinh đẹp.
Anh nói: “Anh vẫn luôn là hậu thuẫn của em bất cứ lúc nào.”
Anh còn nói: “Em đến chỗ nhà thầu phụ đó kiếm thêm tiền cũng tốt, không muốn làm việc ở đó nữa thì anh sẽ chuyển em về Hoa Tín.
Có anh ở đây, anh là người đàn ông của em, là chỗ dựa vững chắc nhất của em.”
Tô Nam Tinh dựa vào lồng ngực của anh, trong lòng tràn ngập ấm áp.
Kể từ khi nhà cô bắt đầu thiếu nợ, cuộc sống thời thiếu nữ của cô đều tràn ngập trong nỗi sợ hãi, bấp bênh, liên tục trốn nợ.
Anh đã cho cô cảm giác an toàn, cô rất thích điều đó.
Tương tự như vậy, cô cũng muốn dành nhiều tình cảm cho anh hơn, cho anh nhiều cảm giác an toàn hơn.