Sự Trùng Sinh Của Hoàng Đế


Mà bởi vì chuyện này nên Diệp Thác bị đặt biệt danh “Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga”, em gái Diệp Thiên Thiên của anh cũng bị mọi người gọi là “Cóc ghẻ”, lòng tự trọng của nó rất cao, vì thế không bao giờ coi anh là anh trai nữa.

Hơn nữa sau khi cha chết, bởi vì tức giận chính bản thân mình, nó dần dần sa đọa học xấu, trở thành tiểu thái muội, cuối cùng sau khi cha mẹ đều mất, nó tuyệt vọng tự sát.
Ánh mắt trước khi chết của em gái khiến Diệp Thác tự trách bản thân vô dụng, anh bắt đầu không coi mạng sống mình ra gì, thử tất cả những thứ có thể khiến mình vốn chết lặng trở nên có hứng, giết người hoặc bị truy sát.
Cuối cùng anh vô tình gia nhập một tổ chức sát thủ.

Bởi vì không sợ chết, hơn nữa ngộ tính cực cao, tâm ngoan thủ lạt, anh dần dần trở thành sát thủ đứng đầu thế giới.
Trương Thiên Triết dưới bục giảng bị Diệp Thác nhìn, anh ta không biết lúc này Diệp Thác đã thay đổi linh hồn, nhưng anh ta có thể cảm giác được ánh mắt Diệp Thác đột nhiên sắc bén giống như lưỡi dao.

Trong ánh mắt kia nồng đậm sát khí cùng với vẻ mặt coi thường mạng sống khiến anh ta đột nhiên cảm thấy như đang rơi xuống hầm băng.
Anh ta không cam lòng yếu thế khi đối diện Diệp Thác, nhưng thân thể lại không khống chế được muốn run rẩy.

Tuy nhiên anh ta chỉ là một người bình thường, làm sao có thể ngăn cản người hai tay dính đầy máu tươi, có danh hiệu “Sát Thần” chứ.
Anh ta đương nhiên không biết, kiếp trước vì bị anh ta hãm hại, gia đình Diệp Thác cửa nát nhà tan, cả đời cũng thay đổi theo.
Diệp Thác siết chặt nắm đấm: “Ông trời cho tôi một cơ hội, tôi tuyệt đối sẽ không để bi kịch tái diễn lần nữa.”
Lúc này đại hội phê bình cũng sắp kết thúc, giáo viên tiếng Anh ba năm của ban 2, Lâm Khinh Tuyết, nhìn Diệp Thác bị toàn bộ giáo viên và sinh viên trong trường vây xem giễu cợt, hơi không đành lòng.
Lâm Khinh Tuyết nói: “Vừa rồi bạn học Diệp Thác đã tự kiểm điểm, tôi biết khi đến tuổi dậy thì thích người khác là điều khó tránh khỏi, nhưng như vậy là không đúng, sẽ ảnh hưởng học tập.


Thông qua sự giáo dục của trường học, tôi nghĩ cậu ấy cũng đã biết mình sai rồi.

Bạn họ Diệp Thác, bây giờ ở trước mặt toàn bộ giáo viên trong trường tôi hỏi cậu một câu, cậu có hối hận vì sự xúc động nhất thời lúc trước không?”
Năm nay Lâm Khinh Tuyết mới hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, dáng người cao gầy yểu điệu, eo nhỏ mông cong, hơn nữa khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ, làn da trắng nõn, giọng nói ngọt ngào mềm mại, trong lòng thầy trò toàn trường không thua kém gì nữ thần Tô Nhã.
Mặc dù dung mạo Tô Nhã khiến người ta kinh ngạc, khí chất giống như thần tiên, nhưng dù sao vẫn là một thiếu nữ, thân thể chưa phát dục hoàn toàn, nếu so sánh với Lâm Khinh Tuyết thì thiếu hụt sự thành thục của phụ nữ.
Mà điều khiến toàn bộ học sinh trong trường thích nhất chính là Lâm Khinh Tuyết có tấm lòng tốt bụng, cho dù đối với bạn học có thành tích học tập không tốt, cô ấy cũng chưa từng mặc kệ, châm chọc hay khiêu khích.
Cô ấy biết lúc này nếu tổn thương đến lòng tự trọng của bọn họ là một chuyện tàn khốc cỡ nào.
Bởi vậy lúc này cô ấy mở miệng nói chuyện, rõ ràng là đang trợ giúp Diệp Thác, nếu không không biết đại hội phê bình này muốn tiếp tục đến khi nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận