Đời này tuy rằng gặp phải sự trừng phạt nghiêm khắc hơn: Lưu Nhị béo nói muốn ba trăm triệu, nếu không phải vì vậy thì em gái anh đã không xem thường bản thân.
Diệp Thác khẽ mỉm cười, nhưng anh càng lo lắng em ấy hơn.
Đương nhiên anh biết trong lòng em ấy đang suy nghĩ gì, đang chuẩn bị nói, Diệp Thiên Thiên lại mở miệng trước.
“Anh, em muốn đi học.” Diệp Thiên Thiên thấp giọng nói chuyện, giọng nói vô cùng vững vàng, nhưng Diệp Thác vẫn có thể cảm thấy em ấy đang muốn khóc.
Trong lòng Diệp Thác cảm thấy chua xót, kiếp trước cũng bởi vì số tiền kia mà em ấy không đi học, cuối cùng học xấu, dẫn đến tự sát.
Kiếp này anh chắc chắn không muốn chứng kiến cảnh đó xảy ra nữa.
“Học phí một kỳ của hai chúng ta phí cộng sinh hoạt tính chung, mới bằng một nửa số tiền kia.
Em không muốn làm gánh nặng cho gia đình, anh là con trai, học nhiều sẽ có thể kiếm ra tiền.
Em muốn đi làm công, kiếm tiền để góp vào quỹ, ba mẹ quá mệt mỏi rồi, em không muốn hai người phải làm việc nữa.”
Diệp Thiên Thiên nhìn Diệp Thác với đôi mắt ngây thơ to tròn kia.
Nghe xong lời Diệp Thiên Thiên nói, lòng Diệp Thác đột nhiên run lên: “Ngốc quá!” Anh nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Thiên Thiên, cảm nhận được thân thể trong ngực mình giống như một con nai con, hơi run rẩy.
“Chuyện anh gây ra đương nhiên là tự anh giải quyết, đàn ông làm việc phải có trách nhiệm, sao có thể khiến em không đi học chứ, hơn nữa mỗi lần em thi đều đứng đầu khối.
Em yên tâm đi, anh có cách kiếm tiền, chút tiền nhỏ này đối với anh mà nói chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.” Diệp Thác tự tin nói.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà!” Diệp Thác nói: “Sau này nghe lời anh!”
“Ừ…” Giọng Diệp Thiên Thiên nhỏ như muỗi.
Nhìn Diệp Thiên Thiên giống như một đóa hoa sắp nở trong gió nhẹ, ngại ngùng đứng ở nơi đó, trong lòng anh không nhịn được cảm thán, em gái mình trưởng thành rồi…
Bầu không khí xấu hổ giữa hai người đang càng ngày càng đậm, hai mắt Diệp Thiên Thiên đột nhiên tỏa sáng, tay chỉ về phía sau Diệp Thác, tay còn lại che miệng, đôi mắt to tràn đầy kinh ngạc: “Anh, phía sau anh…”
Diệp Thác quay người lại liền nhìn thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ, mặc quần áo trắng, là Tô Nhã.
Cho dù Diệp Thác sống lại cũng không thể không thừa nhận, Tô Nhã là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp… tuy nhiên bây giờ cô ấy chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi.
Diệp Thác đã từng gặp qua không ít phụ nữ, có cao, thấp, Trung Quốc, nước ngoài, nhưng bất kể thế nào thì những người phụ nữ này đều phải có một đặc điểm chung, đó chính là xinh đẹp.
Nhưng đến cuối cùng anh mới phát hiện, không ai sánh được với Tô Nhã.
Cho dù lúc này có ba mươi mấy linh hồn của người đàn ông thành thục, khi anh đứng gần Tô Nhã đầu óc vẫn trở nên trống rỗng.
Phải biết rằng đây là một cơ hội rất khó có được, nếu làm sát thủ, điều cần nhất đó chính là bình tĩnh mọi lúc mọi nơi.
Tuy rằng kiếp trước Diệp Thác có chiến tích hiển hách, mọi người nghe tin đã sợ mất mật xưng là Sát Thần, danh hiệu trong tổ chức sát thủ là “Lưu Tinh”.
Bởi vì anh sử dụng phi đao, nên được nói là “Lưu Tinh muốn cậu chết, Diêm Vương cũng không dám cãi”.
Cả đời anh xuất thủ 246 lần, hơn nữa không một lần nào thất bại, nhưng lúc này đối mặt Tô Nhã anh lại thất thần, nếu là đang đánh nhau với cao thủ, giây phút thất thần kia đã đủ khiến anh rất nhiều lần.