Sự Tương Phùng Đẹp Đẽ


"Chị xinh đẹp tới rồi." Cửa phòng vừa mở ra thì Lăng Trường Ninh đã hào hứng hô lên.

An Kiều bước vào chỉ thấy căn phòng bố trí vô cùng sang trọng, không hổ danh là phòng VIP của nhà hàng này.

Bên trong đặt một chiếc bàn tròn bằng gỗ lớn, ngồi bên trái Lăng Trường Ninh chính là anh trai em ấy, Lăng Trường Cung.

Ánh mắt anh từ khi người con gái vừa bước vào đã không hề rời khỏi cô, muốn gặp cô một lần thật sự phải nghĩ rất nhiều lý do.

Cuối cùng anh lại cảm thấy mình ấu trĩ khi nhờ em gái mời cơm cô thế này.

Còn một người nữa ngồi bên phải Lăng Trường Ninh, đó chính là Tạ Phong.
An Kiều cũng không nghĩ là đông người thế này, lúc Lăng Trường Ninh gọi điện chỉ nói là lần trước dùng cơm nhà cô có hơi áy náy nên muốn mời cô lại một bửa, nhân tiện cảm ơn chuyện lần trước.

Mà ngoài ý muốn hơn nữa, người đặt phòng VIP khiến Mẫn Nhiên bẽ mặt khi nãy lại là cô nhóc nhà họ Lăng.

"Xin lỗi mọi người tôi đến trễ, lúc nãy bị kẹt xe." An Kiều cũng không nói thật là gặp phải đám người Mẫn Nhiên dây dưa nên mới chậm trễ.

"Không sao đâu, bọn em cũng vừa mới tới." Lăng Trường Ninh xua xua tay, đồng thời ném cho ông anh ngồi bên cạnh mình một ánh mắt đầy thâm ý.

Lăng Trường Cung thấy ám hiệu của em gái liền đứng dậy thân sĩ kéo ghế ra cho An Kiều.

Tạ Phong nhìn hai anh em nhà này thay phiên lấy lòng con gái người ta liền có cảm giác bửa ăn này mình đi theo có chút dư thừa.
"Cảm ơn."

"Đáng lẽ là mời chị dùng cơm, nhưng buổi trưa anh trai đột nhiên gọi điện muốn em cùng đi ăn, nên em cảm thấy hay là ba người chúng ta cùng bửa đi.

Như vậy là nhất cử lưỡng tiện nha."
Tạ Phong vừa nghe câu 'ba người chúng ta' của cô nhóc liền đen mặt, thật sự xem anh là người dư thừa sao?
Phía bên phải bóng đen bao phủ khiến Lăng Trường Ninh thức thời bổ sung thêm: "A, còn có lúc em tan học là Tạ Phong đến đón, nên em liền rủ anh ấy đi theo luôn.

Chị xinh đẹp chắc không thấy phiền đâu nhỉ?"
"Không sao, càng đông càng vui."
Cô có thể từ chối sao? Một người là sếp trực tiếp chỉ đạo, một người là ông chủ nắm trong tay quyền sinh sát, cô chỉ là một nhân viên nhỏ bé thôi a.

"Em nghe nói chị sắp đóng phim mới, thật là mong chờ nha." Lăng Trường Ninh hỏi.

"Thật ra chỉ mới đi casting thôi, cũng không biết có được chọn cho vai diễn này không."
An Kiều có chút ủ rũ, thật ra cô cũng rất mong có được vai diễn này, vì đây là bước đầu cho sự nghiệp của cô.
"Nhất định sẽ được chọn."
Lăng Trường Cung từ đầu tới cuối không nói gì lại đột nhiên mở miệng.

Kèm theo lời nói, anh gắp một con tôm bỏ vào trong bát của cô, "Ăn nhiều vào."
An Kiều có chút sửng sốt nhìn con tôm đã bóc vỏ một cách đẹp đẽ đặt trong bát mình.

Hình như đã mười mấy năm qua chưa ai bóc tôm cho cô,
ngay cả khi đi ăn cùng Lâu Tử Hằng, anh ta cũng chưa bao giờ làm những chuyện nhỏ nhặt này cho cô.

"Anh thật thiên vị, từ bé đến lớn còn chưa bóc tôm cho em bao giờ nha." Lăng Trường Ninh ở một bên ai oán nói.

Tạ Phong làm mặt dễ thương hướng về phía anh: "Trường Cung à, người ta cũng muốn được ăn tôm, tôm cậu bóc mới được nha~"
An Kiều da mặt không dày như hai người kia, nghe mấy lời trêu chọc thì má có chút ửng đỏ, nhanh chóng cúi đầu vờ đang ăn.

"Đồ ăn cũng không lấp đầy miệng cậu." Lăng Trường Cung vừa nói vừa gắp một con tôm cho vào thẳng vào miệng Tạ Phong.

Tạ Phong cắn con tôm còn nguyên vỏ trong miệng, bi ai nói: "Thật không công bằng."
Lăng Trường Ninh thấy vậy thì thở dài, cầm lấy một con tôm cẩn thận bóc vỏ ra.

Nhìn con tôm bóc xấu xí, cô nhóc bỏ vào bát Tạ Phong, quan tâm nói: "Được rồi, có em bóc tôm cho anh này, đừng buồn nhá."
"Hừ, bóc tôm xấu như vậy, em đang ghét bỏ anh hay an ủi anh nên mới cho vậy hả Tạ Trường Ninh?"
"Em họ Lăng, phiền anh xưng hô cho đúng!" Lăng Trường Ninh trừng mắt.

Tạ Phong cũng không chịu yếu thế, trừng mắt lại với cô nhóc, "Anh thích kêu là Tạ Trường Ninh thì làm sao hả tiểu yêu tinh?"
"Anh kêu ai là tiểu yêu tinh? Hôm nay lại còn dám trừng mắt với em, Tạ Phong anh chán sống rồi!" Lăng Trường Ninh dứt khoát đứng dậy, chuẩn bị nhào qua đánh Tạ Phong.

Không ngờ trước khi cô nhóc nhào qua Tạ Phong đã chạy như bay ra khỏi chỗ ngồi.


"Tạ Phong, anh đứng lại đó cho em!" Nói rồi ba chân bốn cẳng đuổi theo Tạ Phong.

Phòng ăn nhanh chóng còn lại hai người An Kiều và Lăng Trường Cung.

"Hai người đó như vậy không sao chứ?" An Kiều chỉ tay ra hướng cửa, thấp giọng hỏi.

"Không sao." Lăng Trường Cung theo thói quen trả lời, nhưng lại thấy câu trả lời quá ngắn nên liền bổ sung thêm: "Lần nào gặp nhau cũng nháo lên như vậy cả, không sao đâu."
"Nhưng mà hình như hai người họ cũng không ghét nhau, ngược lại rất thân." An Kiều lẩm bẩm.

Đừng thấy Lăng Trường Ninh và Tạ Phong hay khẩu chiến mà nghĩ họ ghét nhau, cô thấy nếu như ghét nhau thì Lăng Trường Ninh đã không phải lúc nào cũng xuất hiện với Tạ Phong, giống như hôm nay vậy.

Lăng Trường Cung gật đầu, "Ừ, lúc Tiểu Ninh còn nhỏ tôi thực sự rất bận, không có thời gian chăm sóc con bé.

Toàn do Tạ Phong thay tôi ở chơi cùng với Tiểu Ninh."
Anh đưa một bát canh gà hạt sen đến trước mặt cô, có chút âm trầm nói tiếp: "Đôi lúc tôi thấy Tạ Phong còn giống một người anh trai hơn tôi."
An Kiều dừng động tác lại nhìn anh, từ sâu trong đôi mắt lạnh lẽo của người đàn ông cô nhìn thấy được vài tia cô đơn cùng bất lực.

"Thật ra tôi thấy Tiểu Ninh cũng không có ý trách anh." Nhìn gương mặt người đàn ông luôn lạnh lùng cao ngạo, bây giờ lại toát lên một chút cô quạnh khiến cô rất muốn nói vài lời an ủi.

Chỉ là những người đã sống lâu với sự cô đơn như cô, cũng không biết an ủi người khác như thế nào.

Lăng Trường Cung thấp giọng đáp: "Ừ, con bé rất hiểu chuyện."
Thật ra Lăng Trường Ninh cũng không phải là cô tiểu thư không hiểu sự đời.

Cô bé luôn biết anh hai không chỉ là trụ cột gia đình, mà còn là người chèo lái một con thuyền Lăng Thị khổng lồ.

Cho nên Lăng Trường Ninh sẽ không cho phép bản thân là hòn đá cản đường anh mình.

Chẳng hiểu sao An Kiều lại đưa mắt nhìn về hướng Lăng Trường Cung.


Chỉ thấy anh đang dùng đũa cẩn thận nhặt từng lát hành trong bát canh ra.

Dáng vẻ người đàng ông khi tập trung làm một việc khiến cô không thể dời mắt được.

Đến khi một bát canh xương hầm khoai đưa đến trước mặt thì cô mới hoàn hồn.

Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào bát canh không có một lát hành lá này mà kinh ngạc.

"Mau ăn đi." Thấy cô gái nhỏ thất thần thì Lăng Trường Cung lên tiếng nhắc nhở.

"Sao anh biết tôi không ăn hành?" An Kiều hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

Lăng Trường Cung mặt không biến sắc đáp: "Lần trước ăn cùng tôi, em toàn lựa chỗ không có hành ăn."
"Lăng Trường Cung, thật ra những việc nhỏ nhặt thế này anh không thích hợp làm một chút nào."
Bởi vì một người đứng ở đỉnh cao quyền lực như anh lại vì cô mà tình nguyện làm những chuyện người bình thường hay làm khi yêu nhau chính là một ảo tưởng vô cùng lớn.

Cô không hy vọng, cũng không cho phép bản thân trầm luân vào một ảo tưởng không có thật.

Tay cầm đũa của Lăng Trường Cung bỗng nhiên khựng lại, anh quay sang nhìn cô gái bên cạnh, "Thật ra tôi không biết phải làm thế nào mới khiến em thấy tôi không khác biệt với những người bình thường.

Nên tôi hy vọng điều người khác có thể làm được cho em, thì tôi cũng có thể."
Con ngươi anh nhìn cô sâu thẳm, môi mỏng chậm rãi nói tiếp: "Và chắc chắn tốt hơn bất kỳ ai."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận