Đồng thời, cô ấy nhớ lại lời Tân Nguyên, lẩm bẩm nói: “Chênh lệch quá, anh
thành thạo tránh hết tất cả những điểm tôi thích, hết hy vọng đi, làm thế tốt cho cả tôi với anh”.
Nhà trọ Uất Kim Hương.
Tân Nguyên được Lâm Tuệ Lan gọi điện thoại mời đến đây, anh nhìn bản hợp đồng trên bàn trà mà lòng đầy xao động.
Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. “Dì Lâm, sao dì lại làm thế?”, Tân Nguyên khó hiểu hỏi.
“Con là ân nhân cứu mạng của Nghiên Nghiên, dì nghĩ cả đêm mà vẫn không
nghĩ ra cách nào để báo đáp, nên chỉ đành làm thế thôi”.
Trong mắt Lâm Tuệ Lan tràn đầy lòng từ ái.
Tân Nguyên tiện tay mở hợp đồng ra, liếc mắt nhận ra Lâm Tuệ Lan định tặng cho mình tận hai mươi phần trăm cổ phần cho mình, mặc dù Tân Nguyên chữa bệnh cứu người, báo giá rõ ràng nhưng cũng không thể nào báo giá cao
đến như vậy.
“Dì Lâm, con không cần”.
Tân Nguyên quả quyết từ chối, vả lại còn cam đoan nói: “Con nể mặt dì nên sẽ không mặc kệ bệnh tình của Trần Nghiên, con sẽ không để cảm xúc cá nhân xen vào chuyện này, đây là lời hứa của con”.
Lâm Tuệ Lan thở dài nói: “Dì tin cháu nên đây không phải sợ cháu buông tay mặc kệ, mà đó là lòng biết ơn từ sâu tận đáy lòng của dì, Nghiên Nghiên là cả thế giới của dì, nếu con bé qua đời...”
Nói tới đây, Lâm Tuệ Lan khóc không thành tiếng.
'Tần Nguyên vô cùng xúc động.
Hai ngày qua, anh đã gặp rất nhiều ác ý, giờ tấm lòng chân thành của Lâm Tuệ Lan càng khiến anh cảm nhận được nhân tình giữa thế gian.
Đối với loại người như Kim Thành, Tân Nguyên không ngại dùng công phu sư tử ngoạm.
Nhưng đối với những người tốt như Lâm Tuệ Lan, anh chẳng thu đồng nào.
Vậy nên.
Cho dù Trần Nghiên có tự luyến, tự cho mình đúng đến đâu chăng nữa, Tân Nguyên cũng sẽ nể mặt dì Lâm, không để cảm xúc cá nhân xen vào chuyện chữa
bệnh.
“Dì Lâm, con hiểu tấm lòng của dì rồi, nhưng con không thể nhận cổ phần công ty được”, Tân Nguyên nghiêm túc nói.
Lâm Tuệ Lan bảo hết lời vẫn không được, chỉ đành lòng từ bỏ, nhưng rồi nói tiếp: “Tối nay, Nghiên Nghiên có một buổi tiệc, chắc sẽ không tránh được việc
uống rượu, con có thể đi theo con bé được không, dì sợ con bé không bảo vệ được mình”.
Lòng Tần Nguyên đầy kháng cự nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thành khẩn tha thiết của Lâm Tuệ Lan, anh lại không đành lòng từ chối, đành phải gật đầu.
Lúc này. Cánh cửa chống trộm đang khép hờ bỗng nhiên bị đẩy ra.
Một gã đàn ông trung niên đang thở hổn hển đi vào, sắc mặt vô cùng âm trầm. Đó chính là chồng của Lâm Tuệ Lan, Trần Ái Phong.
Trần Ái Phong là một nhân viên trong công ty, mấy ngày trước đi đến vùng khác để điều tra nghiên cứu.
Trên đường trở về, ông ta biết tin Lâm Tuệ Lan chuẩn bị tặng hai mươi phần trăm cổ phần công ty cho Tần Nguyên, thế là tức giận nuốt cơm không trôi, tranh thủ từng phút từng giây chạy về nhà.
“Tuệ Lan, bà điên rồi à, bà bị đứt gân chỗ nào rồi nên mới làm chuyện điên rồ như vậy hả?”
Trần Ái Phong chỉ vào Lâm Tuệ Lan mắng nhiếc. Lời nói của ông ta rất có trọng lượng trong nhà, cộng thêm chuyện công tác nên bình thường không giận cũng đã khiến người khác cảm thấy quyền uy rồi,
giờ tức giận khiến Lâm Tuệ Lan sợ hãi.
Tần Ái Phong cầm bản hợp đồng trên bàn trà lên xem, phát hiện Tân Nguyên còn chưa ký tên nên mới thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, ánh mắt ông ta cũng chuyển sang người Tân Nguyên, xem xét từ trên xuống dưới như muốn nhìn thấy Tân Nguyên không sót thứ gì.
Lâm Tuệ Lan không nhịn nổi bèn bảo: “Tiểu Nguyên từ chối tôi rồi, cậu ấy không dự định ký tên vào đây, ông cũng không cần tức giận vậy đâu”.
Nghe vậy, sắc mặt Trần Ái Phong mới dịu đi phần nào, lúc này ông ta mới ngồi xuống sô pha, tự pha cho mình tách ra, tiện tay pha một ly cho Tân Nguyên.