Sư Tỷ Ta Không Muốn Cố Gắng Nữa!


Bên ngoài bí điện.
Trước một chiếc bàn ngọc lớn màu tím, đại sư tỷ Tuyết Băng Tuyền đang xử lý việc vặt, đôi mắt đẹp sáng ngời đầy vẻ chuyên chú, ngọc giản, giấy tờ chất thành đống trên bàn, đèn thanh kim được khảm lên hàng chục viên dạ minh châu to cỡ nắm tay, sáng rõ khắp mười trượng bên trong.
Trong chiếc lư hương Tử Đồng Tiên Hạc ở một góc đang đốt hương liệu thượng phẩm, sương khói lượn lờ bay quanh, mùi hương sâu sắc tràn ngập trong không gian.
Một lúc sau, nàng ấy nhẹ nhàng đặt cuốn sách trong tay xuống, cầm chiếc chén noãn ngọc lưu ly bên cạnh, uống bát canh linh chi thất diệp vân ấm áp từng hớp nhỏ đến khi cạn sạch.
"Lúc này, hẳn là tiểu sư đệ đã phá cảnh thuận lợi rồi đi..."
Tuyết Băng Tuyền thầm nghĩ, ánh mắt hướng về phía cửa điện đóng chặt cách đó không xa, trận pháp cấm chế ở cổng đã hoàn toàn mở ra, vô số bùa chú chuyển động lấp lánh trên màn sáng dày đặc, cho dù là cường giả có tu vi tương đương với bản thân muốn cố tấn công vào, cũng khó thực hiện được trong thời gian ngắn.
Ngày hôm qua, Tuyết Băng Tuyền mở trận pháp đi vào một lúc, nhìn thấy Tần Mộc Lăng đang ở thời khắc mấu chốt đột phá cảnh giới nên không quấy rầy, đặt chút vật phẩm đan dược xuống rồi rời đi.
Đúng lúc này, một vị nội môn đệ tử mặc thường y màu vàng nhạt, dáng người nhỏ xinh đi vào, hành lễ rồi bẩm báo: "Đại sư tỷ, vị gia chủ của Thương gia kia đã đợi ở điện bên cạnh rồi."
Tuyết Băng Tuyền khẽ cau mày, quay đầu nhìn về phía cửa điện, giọng không vui: "Bây giờ bổn cung làm sao có thời gian để ý đến bọn họ? Thôi được rồi, bảo bọn họ đợi một lát."
"Ách...!Vâng ạ."
Thiếu nữ thấy sắc mặt của đại sư tỷ khó coi, lời đến miệng lại nuốt trở vào, yên lặng hành lễ rồi lui ra, ngẫm lại có hơn chục nhóm khách quý của tông môn thế gia đang đợi tiếp kiến, việc này thực sự rất đau đầu.
Tuyết Băng Tuyền nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới đi lui vài vòng, hạ quyết tâm trong lòng, chuyện bế quan đột phá của tiểu sư đệ là quan trọng nhất, bản thân phải tự trông coi mới được, những việc khác sau thì sau này áp chế một chút là được.

Trong bí điện.
Tần Mộc Lăng yên lặng thích ứng với sức mạnh của cảnh giới mới, ngay lúc này, hạt giống thần bí ở sâu trong thức hải đang nhẹ nhàng xoay chuyển, tầng tầng gợn sóng sâu thẳm tối tăm trở nên nhộn nhạo, bỗng chợt có càng nhiều linh lực tinh túy chen chúc tới từ hư không sâu thẳm như thác nước cuồn cuộn, bị hạt giống thần bí kia hấp thụ.
Chốc lát sau, những chấm sáng pha lê hỗn loạn tuôn ra từ bên trong hạt giống, dung nhập vào linh hồn của Tần Mộc Lăng.
Pháp lực vốn đã trở nên tĩnh lặng trong cơ thể hắn đột nhiên trở nên cuồng bạo, uy áp cuồn cuộn vững vàng tăng lên, tinh thần lực đột nhiên gia tăng đã kéo tu vi của Tần Mộc Lăng lên lần nữa, nhanh chóng đột phá cửa tầng thứ hai cảnh giới Ngộ Huyền, tiếp đó là tầng thứ ba, mãi tới khi đến đỉnh tầng thứ ba thì mới từ từ dừng lại.
Cảnh giới Ngộ Huyền cũng được chia thành chín tầng tiểu cảnh giới.

Đối với tu sĩ bình thường mà nói, mài giũa pháp lực, hoàn thành từng tầng một rồi đột phá, để đạt đến trình độ viên mãn thì phải mất đến mấy chục năm, cho dù là hạt giống thiên tài được công nhận, không thiếu tài nguyên, công pháp, danh sư, cũng phải mất vài năm.
Tuy nhiên với sự trợ giúp của linh căn Tiên Thiên Hồng Mông thần bí này, Tần Mộc Lăng cảm thấy tốc độ tăng tiến tu vi của mình hoàn toàn có thể đè bẹp mọi đối thủ, có lẽ sau này đuổi kịp tiến độ của đại sư tỷ cũng không phải ảo tưởng.
Thở dài một hơi, Tần Mộc Lăng mở mắt, chậm rãi đứng dậy, lần bế quan này kéo dài mấy ngày, đại sư tỷ ở bên ngoài hộ pháp cho hắn, chắc hẳn cũng đã chờ sốt cả ruột rồi.
Bên trong cánh cửa điện đóng kín có một chiếc bàn, vài lọ đan bạch ngọc, còn có một chiếc hộp gỗ đàn hương tinh xảo phía trên, rõ ràng là đại sư tỷ đưa đến đặt ở đây.
Đáy lòng Tần Mộc Lăng cảm thấy ấm áp, tuy vào Vân Mộng Thiên Cung chưa được bao lâu, nhưng không thể chê sự đối đãi của hai vị sư tỷ với hắn, thu xếp mọi việc từng li từng tí, chăm sóc hắn như một đứa trẻ lớn vô tư vô lự, về cơ bản thì hắn chẳng phải lo gì.
Không thể không thừa nhận, có hai vị sư tỷ vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, cuộc sống sau này quả thực sẽ không phải là hạnh phúc tầm thường.

Sư tỷ, ta không muốn cố gắng nữa…
Tần Mộc Lăng nở nụ cười tự giễu, mở hộp gỗ đàn hương ra, bên trong là một bộ y phục trắng như tuyết mới toanh, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng quen thuộc, cho thấy đây cũng là linh khí cực phẩm do chính tay Tam sư tỷ luyện chế, mà bản thân mình cũng đã từng mặc.
Tần Mộc Lăng cũng không kén chọn, lập tức lấy nó ra và mặc vào, sau khi biết tin bản thân đã đột phá cảnh giới, Kỳ Nhã Lan nhất định sẽ đến thăm, chỉ cần hắn mặc y phục do chính tay nàng may, đương nhiên sẽ khiến nàng vui vẻ hài lòng.
Sau những ngày ở chung, Tần Mộc Lăng cũng dần dần hiểu được tính tình kiêu ngạo của Tam sư tỷ này, vẻ ngoài thì hơi lạnh lùng, thờ ơ với hắn, nhưng trong thâm tâm lại khá để ý.
Có một lần Tần Mộc Lăng đến đỉnh Ảnh Nguyệt tìm Kỳ Nhã Lan học ngự kiếm, trước khi đi đã quên thay quần áo, vẫn mặc pháp y đạo bào do trưởng lão Luyện Khí Đường cấp cho.

Tam sư tỷ này ngoài miệng không nói, nhưng khi chỉ công khóa thì chẳng hề thương xót chút nào, hành hắn suốt ba tiếng đồng hồ, cho đến khi hắn kiệt sức mới dừng lại.
Từ đó trở đi, Tần Mộc Lăng đã học được bài học kinh nghiệm: chỉ mặc y phục Tam sư tỷ đưa cho, thế mới khiến nàng biến cơn giận thành niềm vui, không còn dạy dỗ hắn theo kiểu quan báo tư thù nữa.
Sau khi thu dọn xong, Tần Mộc Lăng lần lượt đóng lại trận pháp cấm chế, mở cửa điện ra.
Tuyết Băng Tuyền đi vào, phảng phất như mang theo luồng gió thơm, vịn vai hắn, không ngừng đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Thế nào rồi? Đã củng cố cảnh giới chưa?"
"Cũng tạm, may là không thẹn với giao phó."
Tần Mộc Lăng mỉm cười, thả ra khí tức, mặc nàng ấy tra xét trạng thái cơ thể.

"Ừm, khí tức cực kỳ thuần khiết, đạo cơ viên mãn, không tệ, không tệ.

Hơn nữa tổng lượng pháp lực của tiểu sư đệ còn vượt xa các sư tỷ cùng cấp đó…”
Tuyết Băng Tuyền không giấu được sự vui mừng, pháp lực của Tần Mộc Lăng thuần khiết và cô đọng đến mức ngay cả những đệ tử chính tông cao hơn hắn một đại cảnh giới cũng không bằng.

Tổng pháp lực vượt qua đệ tử cùng cấp những hơn ba mươi lần, ngay cả nàng ấy khi còn ở cảnh giới Ngộ Huyền, thực lực cũng không mạnh mẽ như vậy.
Nếu trong tương lai, vị tiểu sư đệ này thăng cấp lên một hai cảnh giới nữa, biểu hiện sẽ yêu nghiệt đến mức nào nữa? Chỉ nghĩ thôi đã khiến cơn sóng trong lòng nàng ấy sục sôi không thôi.
"Hẳn sư tôn đã biết tin tức đệ bế quan đột phá đúng không?" Tần Mộc Lăng hỏi.
Nhắc đến chuyện chính, Tuyết Băng Tuyền không cười nữa, nghiêm túc nói:
"Đúng vậy, hơn nữa hôm qua hóa thân của sư tôn tới đây một chuyến, tặng cho đệ một số đồ vật, còn truyền lại khẩu dụ của các Thái Thượng trưởng lão trong tông môn..."
Nói xong, Tuyết Băng Tuyền hơi giơ tay lên, bảy luồng ánh sáng tỏa ra uy áp đáng sợ bay ra khỏi cơ thể nàng ấy, xoay một vòng, rồi hòa vào cơ thể Tần Mộc Lăng.
Ba tấm ngọc phù dài hơn một thước, một chiếc gương đồng hình bát giác màu sắc cổ xưa, một viên bảo châu có nước ngọc trong vắt, một chiếc khay bạc tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo, thêm một chiếc chuông đồng nhỏ tinh xảo.
"Đây là bảo vật phòng thân mà sư tôn ban cho đệ."
Tuyết Băng Tuyền giải thích: "Những tấm ngọc phù và bí bảo đều do vài vị Thái Thượng trưởng lão tự tay luyện chế, có thể tự động khởi động bảo vệ chủ nhân khi gặp nguy, có uy năng chết thay, bảo vệ tính mạng, đảm bảo an toàn cho đệ."

"Sư tôn thật chu đáo."
Tần Mộc Lăng cảm thán tận đáy lòng, có những con át chủ bài cứu mạng này, sự an toàn của hắn sau này chắc chắn sẽ được đảm bảo rất nhiều.

Dù có ra ngoài du ngoạn một mình, cũng không cần quá lo lắng.
Tuyết Băng Tuyền gật đầu, nói tiếp: "Phụng theo khẩu dụ của các Thái Thượng trưởng lão, từ nay trở đi tiểu sư đệ không cần phải che giấu thân phận nữa, có thể tự do đi lại trong tông môn.

Tất nhiên, nếu muốn rời khỏi tông môn ra ngoài tu luyện, vẫn là phải đi cùng các tỷ.”
“Mọi người… Định rèn luyện đệ sao?”
Tần Mộc Lăng suy nghĩ một lúc thì lập tức nhận ra, đạo lý sống trong khổ cực, chết trong hạnh phúc, cũng có thể áp dụng tại không gian rộng lớn và xa lạ này.
Ngay cả khi bản thân là thiên tài, nhưng nếu ở trong một môi trường quá thoải mái, được bảo vệ như một bông hoa trong nhà kính, không dính lấy một giọt nước, về lâu dài chưa hẳn là điều tốt.
Ngược lại, việc luôn đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm, ngược lại có thể khiến bản thân không dám lơ ​​là, có thể luôn duy trì tâm hướng đạo như đi trên băng mỏng, dũng cảm thông suốt, nhanh chóng nâng cao tu vi.
"Đệ có thể hiểu được sự để tâm lương khổ của sư tôn là tốt rồi.”
Tuyết Băng Tuyền cười tủm tỉm nói, tiểu sư đệ có đầu óc linh hoạt, chỉ cần nói chút đã hiểu, giúp bản thân đỡ phải giải thích nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận