Sư Tỷ Ta Không Muốn Cố Gắng Nữa!


Bên ngoài tĩnh thất.
Tuyết Băng Tuyền và Kỳ Nhã Lan đứng ở cửa, đối mặt nhau không nói gì.
Nếu cuộc đối đầu trước đó không bị chặn đứng bởi sự xuất hiện đột ngột của Hằng Dịch lão tổ, không khéo hai người tức giận có lẽ đã thật sự đánh nhau, đến lúc đó thì khó mà xong được.
Giờ bình tĩnh suy nghĩ lại, chuyện này thực sự không đáng.
Tần Mộc Lăng và bọn họ đều có chung một sư tôn, lại có quan hệ là thay mặt sư tôn truyền dạy kỹ năng, về sau sẽ có sức nặng trong lòng hắn vượt xa người ngoài, có gì để tranh đấu?
"Đại sư tỷ, muội..."
Kỳ Nhã Lan do dự, không biết nên thừa nhận sai lầm của mình trước không, dù sao thì chính nàng là người tới cửa để gây rối trước.

Chỉ là nàng đã quen tính gây chuyện, kiêu ngạo khoe khoang, vậy nên khó mà xuống nước được.
Đột nhiên, một cỗ uy áp mờ nhạt hạ xuống từ trên trời, hai nàng giương mắt nhìn lên, nhìn thấy một bóng dáng uy nghiêm quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
"Sư tôn? Tại sao người cũng đến đây?"
Tuyết Băng Tuyền ngạc nhiên nói.
Mục Doanh Hoa mặc một bộ y phục màu đỏ lộng lẫy khoan thai, thân hình được bao phủ bởi những tia sáng chói lọi, khí lành vờn quanh, hư ảo không thấy rõ diện mạo.
Nàng nhìn hai đệ tử tâm đắc của mình, hỏi: "Vũ Lam còn chưa ra sao?"
Kỳ Nhã Lan vội vàng nói: "Nhị sư tỷ đang bận luyện chế bộ trận khí kia của nàng ấy, chưa xuất quan."
Giọng điệu của Mục Doanh Hoa hơi không vui, nói: "Đã là lúc nào rồi mà vẫn còn bế quan? Thật là...!Chuyện quan trọng như vậy, nếu bỏ lỡ, tương lai sẽ có lúc nàng phải khóc!”

"Quên đi, trước tiên không đợi nàng nữa, hai ngươi đi theo ta, vi sư có chuyện phải dặn các ngươi."
Tay áo vung lên, quấn lấy hai nàng rồi ngự phong mà đi.

Tần Mộc Lăng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, Hằng Dịch lão tổ ở phía đối diện đã thi triển pháp thuật xong, bắt đầu thu hồi từng bảo vật đã bố trí để bày trận ra.
Nhìn thấy sắc mặt của lão tổ tái nhợt như tờ giấy, thêm cả những bảo vật nhìn qua đã biết không đơn giản giờ đây đều tỏa ra ánh sáng ảm đạm, khí tức suy yếu kia, Tần Mộc Lăng không khỏi hỏi một câu có vẻ hơi thừa thãi:
“Có phải cái giá phải trả rất lớn không?”
"Đâu chỉ như thế? Tuổi thọ còn lại của lão hủ gần như đã cạn kiệt rồi!"
Nụ cười của Hằng Dịch lão tổ khá hài lòng, nhưng cũng có chút chua xót: "May mắn thay đây là sự hy sinh xứng đáng, về sau ngay cả mấy lão bất tử am hiểu tính toán số trời, can thiệp vào sự vận hành của thiên cơ ở Kiếp Vận Cung kia cũng sẽ không bao giờ có thể tính toán được bất cứ điều gì về ngươi nữa, hay nói cách khác, bọn họ đừng hòng đạt được bất kỳ tin tức chính xác nào."
Tần Mộc Lăng yên lặng một lúc, rồi nói: "Kỳ thật không cần như vậy, ta..."
Hằng Dịch lão tổ xua tay áo: “Tiểu tử, ta biết ngươi muốn nói cái gì, vậy nên đặc biệt dặn dò ngươi một câu: Tuyệt đối đừng coi thường tình hình trong thế giới này, có một số thủ đoạn không lường được, đến cả lão hủ ta cũng không chắc có thể trốn tiệt được, huống chi là ngươi của hiện tại? ”
Mặc dù thời kỳ hoàng kim của nền văn minh tiên đạo đã qua từ lâu, nhưng Thái Hư Tinh Không rộng lớn mênh mông, vẫn tồn tại những lão già cổ, hóa thạch sống chịu khổ từ thời đại hoàng kim kia đến bây giờ, hơn nữa, sợ là số lượng chắc chắn cũng không ít, cho nên Hằng Dịch lão tổ mới chịu hao phí đại giới lớn như thế, chỉ vì bảo đảm an toàn cho Tần Mộc Lăng.
Tần Mộc Lăng thở dài: "Được rồi, không đề cập đến chuyện này nữa, sợ là thương thế của ngài sẽ không khôi phục dễ dàng đúng không? Có cần ta làm gì không?"
Các thiên cơ giả am hiểu tính toán hay chết sớm, đặc biệt là thi triển bí pháp cấm kỵ gây tổn hại đến tuổi thọ và sức sống của bản thân này, nó chắc chắn sẽ mang lại thiệt hại không thể tưởng tượng được cho người thi triển.

Nếu sau này không có cơ duyên đặc biệt, cơ bản không có hy vọng khôi phục.
Hằng Dịch lão tổ cười nói: “Chỉ cần sau này không ra tay, bế quan ngủ yên, hẳn là lão hủ vẫn kiên trì được khoảng hai mươi năm nữa, chỉ biết xem lúc đó ngươi có thể trưởng thành đến mức nào, hy vọng có thể đủ để giúp được ta!”
Tần Mộc Lăng khẽ cau mày, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Hai mươi năm là quá ngắn."

Bất kỳ vị Thái Thượng trưởng lão nào cũng là tài nguyên chiến lược của tông môn, là sự tồn tại giống như Định Hải Thần Châm, không thể lấy con số bình thường ra để so sánh được, đó là gốc rễ tích lũy qua một thời gian lâu dài.
Hiện nay thực lực của Vân Mộng Thiên Cung đã suy giảm, quy mô của nhóm Thái Thượng trưởng lão cũng giảm đi rất nhiều, nhất là các đại năng trong lĩnh vực thiên cơ thuật số, rất có thể chỉ còn lại một người đó là Hằng Dịch lão tổ, vậy mà còn phải tiêu hao gần hết thọ nguyên của mình cho Tần Mộc Lăng, ân huệ này thực sự quá lớn.
Khuôn mặt của Hằng Dịch lão tổ đầy vẻ rộng lượng: “Không cần bận tâm, đây là sự lựa chọn của lão hủ, ngươi còn chưa rõ sao.

Tận mắt chứng kiến ​​​​tông môn mà bản thân đã cống hiến cả đời rơi từ trạng thái đỉnh cao xuống vực thẳm, cảm giác thống khổ sâu sắc và sự tuyệt vọng ấy dày vò như thế nào.

Nếu tương lai đã không còn đường đi nữa, tại sao không thừa dịp vẫn còn sức lực, cống hiến hết mình để thử, nhỡ đâu thành công thì sao?"
Tần Mục Lăng chậm rãi gật đầu, đại ân không cảm tạ hết được.

Có một số việc, thoái thác ngoài miệng chẳng có nghĩa lý gì, chỉ có đi trên băng mỏng, dũng mãnh đi lên, mới xem như không cô phụ kỳ vọng của lão tổ.
Hằng Dịch lão tổ vui vẻ cười cười, nói tiếp: "Về phần thân phận mới của ngươi, bọn ta đã xác định, nói rằng ngươi là hậu nhân cách đời lưu lạc bên ngoài của lão hủ.

Vì tư chất hơn người, mới được lão hủ nhìn trúng rồi mang về tông môn, dự định bồi dưỡng thành truyền nhân y bát, cho nên chưởng giáo chí tôn đương nhiệm mới ngoại lệ cho phép ngươi ở trong tông môn.”
"Ngoài ra, chưởng giáo còn tung tin đồn ra bên ngoài, nói là vì để tăng quy mô đệ tử thế hệ mới, cao tầng trong tông môn đã bắt đầu nghiêm túc cân nhắc, có khả năng sẽ tuyển dụng nam đệ tử trong thời gian sắp tới.



"Như vậy, sự hiện diện của ngươi sẽ không gây chú ý."
"Vãn bối không có ý kiến ​​gì."
Tần Mộc Lăng đồng ý, mặc dù đã sử dụng tất cả thủ đoạn, nhưng cũng không có thể đảm bảo không có sơ hở nào, nhưng ít nhất có thể trì hoãn thời điểm bí mật bị lộ càng lâu càng tốt.

Chỉ cần tốc độ trưởng thành của bản thân đủ nhanh, thì không sợ bất kỳ nguy cơ thử thách nào.
Hằng Dịch lão tổ lấy ra một bình đan dược nhỏ tinh xảo màu vàng tím, đặt lên trên bàn rồi đẩy tới: "Trong này có một viên Huyền Thanh Tạo Hóa Chân Linh Đan, ngươi dùng luôn đi."
Sắc mặt Tần Mộc Lăng hơi thay đổi: "Cái này có phải quý quá hay không?"
Thần sắc Hoàng Dịch lão tổ vẫn không thay đổi: "Đây là ý kiến ​​chung của các Thái Thượng trưởng lão, thứ này dù quan trọng đến đâu, cũng không đáng nhắc đến so với ngươi.”
Có thể lấy “Tạo Hóa” làm tên của đan dược, nhìn khắp Thái Hư Tinh Không đều là trọng bảo tiếng tăm lẫy lừng, trước đây hắn chỉ cũng chỉ được đọc về miêu tả của vật này ở trong điển tịch của tông môn.
Huyền Thanh Tạo Hóa Chân Linh Đan là đại đan tiên phẩm danh xứng với thực, cần lấy Cửu Kiếp Niết Bàn Liên trong mười hai thần dược quý hiếm làm thuốc chính, được bổ sung bởi hàng trăm loại linh dược linh thảo quý hiếm, nhiều Thái Thượng trưởng lão chuyên về đan đạo liên thủ lại, phải mất mấy trăm năm mới tạo ra được một lò, số lượng thành đan trong một lò chỉ có một vài viên.
Loại đan dược này không trực tiếp tăng cường sức mạnh và tu vi, nhưng nó có thể chiếm đoạt thiên địa tạo hóa, nâng cao cực đại tư chất căn cốt của người sử dụng, nhanh chóng chữa trị toàn bộ nội thương tiềm ẩn.

Cho dù là loại phế phẩm siêu cấp tàn phế, vụng về như heo, kinh mạch hư hết, sau khi dùng viên đan này cũng sẽ trở thành một viên ngọc thô thiên kiêu trong vạn người chưa chắc có một người.
Ngay cả trong siêu cấp đạo thống, Huyền Thanh Tạo Hóa Chân Linh Đan cũng là một nguồn tài nguyên chiến lược cực kỳ khan hiếm, cho dù là chưởng giáo chí tôn muốn sử dụng một viên, đều phải có sự đồng ý của mấy lão bất tử này mới được.
Do Vân Mộng Thiên Cung suy tàn đã lâu, nên trong tông môn không có Thái Thượng trưởng lão nào có thể luyện chế ra loại đại đan này, vậy nên chỉ có thể gắng gượng duy trì vào số lượng tồn kho hữu hạn trong quá khứ, đừng nói là Tuyết Băng Tuyền bọn họ, đến cả chưởng giáo Mục Doanh Hoa cũng không có duyên hưởng loại đan này.
Nếu sự tồn tại của Tần Mộc Lăng không liên quan đến sự phục hưng của Vân Mộng Thiên Cung trong tương lai, thì những Thái Thượng trưởng lão sẽ không nỡ lấy ra một viên đại đan như vậy.
Tần Mộc Lăng không nói gì nữa, mở lọ đan ra, một viên đan dược to bằng quả nhãn, tỏa ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt từ từ hiện ra, xung quanh viên đan tỏa ra hào quang sáng chói, mơ hồ có áng may bảy màu lượn lờ, trong phòng lập tức tràn ngập hương thơm, âm thanh mơ hồ của đại đạo luân âm mơ hồ vang lên bên tai hắn.
Hằng Dịch lão tổ giơ tay lên, viên đại đan biến thành một đám khói mờ ảo, lao thẳng vào ngực Tần Mộc Lăng như một tia chớp vàng.
Trong phút chốc, ánh sáng vàng rực rỡ, cơ thể Tần Mộc Lăng rung chuyển dữ dội, dường như có những đám mây màu tím quấn quanh toàn thân, một luồng nhiệt nóng cực kỳ nồng đậm, dồi dào mãnh liệt khuếch tán từ ngực ra toàn thân, dược lực khổng lồ khó có thể tưởng tượng được lưu chuyển ở phủ tạng kinh lạc đan điền.

Đương nhiên, với tu vi hiện giờ của Tần Mộc Lăng, hắn không thể tiêu hóa được loại đại đan dược này, cho nên chín mươi chín phần trăm dược lực cuối cùng sẽ đọng lại trong kinh mạch cốt tủy, đợi đến lúc thực lực hắn tăng lên trong tương lai mới có thể tiếp tục luyện hóa hấp thu.
Gần đỉnh Phượng Ca, bên trong Động Thiên Pháp Bảo hư không bí ẩn nào đó, vài bóng người mờ ảo, toát ra khí tức đáng sợ đang im lặng quan sát.
Một lúc lâu sau, một giọng nói êm dịu tao nhã vang lên: "Về sau để cho hắn cứ thế tự do ra ngoài du lịch sao? Không dùng cách nào để đề phòng bất trắc sao?"
"Ngươi muốn làm gì?" Một giọng nói khác hỏi.
“Rất đơn giản, để hắn tìm một vài đạo lữ càng sớm càng tốt.”
Giọng nói trước đó cười mỉm nói: “Có thể nói, huyết thống của hắn là độc nhất hiện giờ, kể cả là siêu cấp đạo thống cổ xưa nhất, cũng không tìm ra được một kẻ gần giống, phải tranh thủ thời gian để lại nhiều con cháu mới đúng, các ngươi nghĩ sao?”
Vài vị đại nhân vật đều hơi đăm chiêu.

Nếu Tần Mộc Lăng có thể lưu lại hậu duệ sớm, cho dù sau này gặp phải bất trắc, Vân Mộng Thiên Cung vẫn còn sự lựa chọn khác, không đến mức dập tắt hết tất cả hy vọng.
"Ngươi định thế nào?" Một giọng nói chững chạc, nhã nhặn hỏi.
Giọng nói êm dịu tao nhã lập tức nói: “Trong số hậu nhân của ta có một tiểu nha đầu khá được, ta đã dẫn theo bên cạnh, dạy bảo chỉ điểm vài năm.

Tu vi tư chất hiện giờ không dưới Tuyết Băng Tuyền, tuổi cũng không nhỏ hơn mấy, hay là gả cho tiểu bằng hữu này đi?”
“Biết ngay ngươi sẽ có ý định này mà.”
Một giọng nói cười khẩy: "Nếu như bàn đến, nha đầu của nhà ngươi còn cao hơn Mục Doanh Hoa một đời đó, vậy thì chẳng phải lộn xộn sao? Sau này gặp nhau thì chào hỏi kiểu gì?"
"Liên quan gì chứ? Về sau mỗi người gọi theo cách riêng, không phải được rồi sao?”
“…”
Đây là tình trạng bình thường của thế giới tu hành, chỉ cần tu vi đủ cao thâm, hai mươi tuổi, hai ngàn tuổi, hai vạn tuổi thoạt nhìn cũng không khác nhau, trường hợp đạo lữ cách nhau mấy ngàn mấy vạn năm cũng không phải là không có, chỉ cần không so đo bối phận quá là được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận