Sư Tỷ Ta Không Muốn Cố Gắng Nữa!


Lân Châu.
Bên trong một tòa thành khổng lồ nằm ở rìa lục địa, bảy chiếc lâu thuyền Thiên Chu xuyên qua bức màn ánh sáng của đại trận hộ thành, từ từ hạ xuống quảng trường Xích Huyền Thanh Cương Nham trong thành.
Nhìn từ trên cao xuống, tòa thành này có quy mô cực kỳ lớn, bức tường thành dày nặng cao khoảng trăm trượng, dày hơn hai mươi trượng, phía trên đứng đầy những binh lính mặc áo giáp nặng, cùng với rất nhiều tu sĩ mặc đạo bào đi lại tuần tra.

Bên ngoài tường thành là một vùng hoang vu rộng lớn, mặt đất hiện ra màu đen kỳ lạ, tỏa ra ánh sáng đỏ sẫm, sát khí ngập trời.
Trong thành, có thể thấy rõ các con đường, người đi lại, và số lượng lớn các công trình kiến trúc, hơn nữa tất cả đều đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.

Các cơ sở như tửu lâu, thương hội, sòng bạc, quán trọ, tiệm thuốc, nhà để xe...!đều không thiếu, thậm chí còn có cả phường thị dành riêng cho việc phục vụ các tu sĩ.
Ngoài các đệ tử của Vân Mộng thiên cung, trong thành còn có không ít tu sĩ thuộc các tông môn tầm trung và nhỏ, cùng với những thế lực thương hội trong hoàng triều thế tục.

Bọn họ dựa vào sự bảo vệ của Vân Mộng thiên cung từ xưa đến nay, vì vậy cũng phải thực hiện nghĩa vụ liên quan, hàng năm phải cử một số lượng môn nhân đệ tử nhất định đến những vùng đất nguy hiểm này để luân phiên canh giữ, cùng nhau bảo vệ thành trì.
“Xem ra nơi này cũng khá đông đúc nhỉ.” Tần Mộc Lăng không khỏi nói thầm.
Kỳ Nhã Lan cười nói: “Đương nhiên rồi, các loại tài nguyên của Lân Châu vẫn rất phong phú.

Mặc dù đã bị chiếm đóng nhiều năm như vậy, nhưng vẫn có không ít thương hội liều lĩnh đặt trụ sở phân bộ ở đây.

Chỉ cần thành trì không bị những yêu ma quái vật bên ngoài tấn công phá vỡ, thì mỗi năm bọn họ vẫn có thể thu được lợi nhuận khá lớn.”
Tần Mộc Lăng gật đầu, người ta đi ngàn dặm cũng chỉ vì cầu tài, nơi này tuy nguy hiểm trùng trùng, nhưng chỉ cần có đủ lợi nhuận hấp dẫn, thì vẫn có không ít những người hoặc tu sĩ không sợ chết tới.

Khi Tần Mộc Lăng cùng với các sư tỷ đi ra khỏi lâu thuyền Thiên Chu, đã thấy dưới đó đã có khá nhiều người tụ tập tiếp đón.

Có người mặc đạo bào, nhìn qua thấy tiên khí dạt dào, có người khoác giáp nặng trĩu, sát ý lạnh thấu xương, và hầu hết đều là nữ tử.
“Đại sư tỷ, cuối cùng các người cũng đến rồi.”
Người đứng đầu là một nữ đạo sĩ mặc áo bạc, dáng vẻ uyển chuyển, ánh mắt có phần mềm yếu, nhu nhược.

Nhưng với giác quan nhạy bén của Tần Mộc Lăng, sợ rằng trên tay của vị đệ tử chính tông này đã dính không ít máu tươi của dị tộc.

Thanh kiếm đỏ sẫm gần như biến đen sau lưng nàng ta tỏa ra sát khí nồng nặc, tia sáng vặn vẹo, gần như đã được nuôi dưỡng thành một hung khí của ma đạo.
Tuyết Băng Tuyền nhìn nàng ta: “Vũ Dung sư muội, hiện tại muội là người chủ trì cục diện trong thành sao? Uyển Khanh đâu?”
Tô Vũ Dung đáp: “Vài ngày trước Tứ sư tỷ đã dẫn người ra ngoài thành tiêu diệt dị tộc, đến giờ vẫn chưa trở về.”
“Ồ, tình hình hiện tại thế nào rồi?”
“Rất khó khăn.

Vài ngày trước đó, những dị loại kia tấn công liên tục, phải đến hôm qua mới rút lui, chúng ta tổn thất tương đối lớn, trận pháp hộ thành bị tổn hại nhiều chỗ, vì kho vật liệu dự trữ không đủ dùng nên đến giờ vẫn chưa kịp sửa chữa!”
“Hiểu rồi, vào trong bàn bạc đi!”
Tuyết Băng Tuyền gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Dưới sự dẫn dắt của Tô Vũ Dung, đoàn người lên những cỗ xe ngựa tráng lệ, chuyên dụng để trở về phủ thành chủ lộng lẫy.


Mấy ngàn đệ tử ở các cấp bậc khác nhau được hướng dẫn đến quân doanh trước, chờ điều động phân công.

Còn về những vật tư trên lâu thuyền Thiên Chu và quân đoàn đạo binh khôi lỗi, sẽ tự có người chuyên trách tiếp nhận và sắp xếp.
Dọc đường đi, đường phố nhộn nhịp và ồn ào, tiếng người huyên náo.

Trên những con đường rộng mười mấy trượng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những võ sĩ cường tráng mặc giáp nặng, tay cầm giáo sắc bén cưỡi chiến thú đi qua thành đoàn.

Cảnh tượng phồn hoa và náo nhiệt gần như khiến người ta quên rằng đây là tuyến đầu của chiến trường dị tộc, nguy cơ tứ phía.
Trang bị của những thành vệ quân này đều tương đối tốt.

Trên binh khí chiến giáp của bọn họ lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, dễ nhận thấy là những pháp khí được chế tạo hàng loạt.

Những tu sĩ có ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, lưng đeo trường kiếm dẫn đầu, tuần tra theo các phân khu của lộ tuyến cố định, duy trì trật tự, thời khắc mấu chốt cũng sẽ tham gia chống lại cuộc tấn công của các đội quân dị tộc ngoài thành.
Trong phòng nghị sự của phủ thành chủ.
Đại sư tỷ lo việc nghĩa không thể chểng mảng ngồi ở vị trí cao nhất, phía dưới là hơn mười mấy đệ tử chính tông, cùng với các trưởng lão có thân phận cao quý.

Ngoài ra, một số đệ tử nội môn đã lập được đủ công lao, đồng thời tu vi phù hợp yêu cầu cũng có chỗ ngồi.


Nếu không có gì bất ngờ, sớm muộn gì bọn họ cũng trở thành một trong những đệ tử chính tông.
Kỳ Nhã Lan không mấy hứng thú với cuộc họp trước trận chiến này, chỉ nói qua với Tuyết Băng Tuyền một câu rồi dẫn Tần Mộc Lăng đi dạo trong thành.
“Nếu không bị những việc vặt vãnh làm phân tâm, hẳn là tu vi của Đại sư tỷ đã có thể tiến thêm một bước rồi.

Đáng tiếc xưa nay sư tôn không mấy quan tâm đến quản lý sự vụ, nên những công việc này mới rơi vào tay tỷ ấy.”
Kỳ Nhã Lan nói: “Tiểu sư đệ, đừng học theo tỷ ấy, tập trung tu luyện là tốt rồi.

Giống như ta đây, có đủ tu vi bên mình, chỉ cần kiếm trong tay, có vật gì trong thiên hạ này là không thể có được?”
Tần Mộc Lăng mỉm cười không nói gì, mỗi người có chí hướng riêng, chuyện này không thể ép buộc.

Tính cách của tam sư tỷ rõ ràng không phù hợp để làm chưởng giáo, nàng thích nhất là cầm kiếm chém giết.

Tất nhiên, hiện tại bản thân hắn cũng không cần suy nghĩ về việc này, thăng cấp tu vi mới là việc cấp bách.
Hai người đi dạo quanh thành một lúc, Kỳ Nhã Lan đề nghị đến phường thị xem thử, có lẽ có thể tìm được một số vật liệu hữu ích, Tần Mộc Lăng đương nhiên không phản đối.
Phường thị chiếm diện tích khá rộng, các tu sĩ mặc đủ loại trang phục ra vào không ngớt, tu vi có cao có thấp, không thiếu người từ mới nhập cảnh giới Luyện Khí đến đỉnh phong của cảnh giới Chân Nhân.
Tiếng rao bán không ngừng vang lên, hàng trăm hàng ngàn gian hàng trải dài hai bên đường, người bán phần lớn cũng là tu sĩ, gian hàng có đủ loại vật liệu từ các loài ma vật dị tộc kia, một số linh dược linh thảo hiếm gặp, kim loại nguyên khoáng quý hiếm, mảnh vỡ của pháp khí không trọn vẹn,...!Đủ loại mặt hàng.
Trước nhiều gian hàng, nhiều nhóm tu sĩ đứng tụm năm tụm ba, xem xét hàng hóa, cò kè mặc cả, đủ loại tranh luận không ngừng vang lên bên tai.

Nhưng do các trưởng lão của Vân Mộng thiên cung quản lý khá chặt chẽ nên trật tự trên thị trường luôn rất tốt, cơ bản không có tu sĩ nào dám cậy mạnh để lừa gạt, lũng loạn thị trường, ép mua ép bán.
Tần Mộc Lăng nhìn qua, phát hiện ra có khá nhiều hàng hóa đáng xem thử, đặc biệt là những nguyên khoáng kia, còn có các loại rễ, hạt giống của thực vật không rõ tên.


Tất nhiên, những thứ được hắn chú ý tới thì giá cả cũng không hề tầm thường chút nào.
Tần Mộc Lăng không khỏi cảm thấy hơi khó xử, trong vòng tay trữ vật của hắn có không ít đan dược, nguyên liệu nấu ăn cao cấp và linh thạch, nhưng đây đều là tài nguyên tu luyện do tông môn cấp phát, số tiền còn dư có thể lấy ra tiêu xài tùy ý thì lại rất ít ỏi.
“Tiểu sư đệ, đệ thích thứ gì à? Tỷ mua cho đệ.”
Kỳ Nhã Lan kéo lấy tay hắn, mỉm cười nói.

Thần thái và giọng điệu của nàng, giống y như lý do thoái thác của phú bà tiền tỷ kiếp trước với tiểu bạch kiểm mà họ bao nuôi.
Nàng là đệ tử chính tông kỳ cựu, tu vi mạnh mẽ, tất nhiên dễ kiếm tiền và tài nguyên hơn nhiều.

Chắc chắn số của cải tích lũy trong những năm qua rất phong phú, nuôi tiểu sư đệ không hề áp lực.
Tần Mộc Lăng lắc đầu: “Đệ nhận tâm ý của sư tỷ, chỉ là đệ không quen tiêu tiền của người khác.”
Kỳ Nhã Lan không khỏi nhíu mày, giọng nói tỏ vẻ hơi trách móc: “Sư tỷ cũng đâu phải người ngoài? Sao phải khách sáo như vậy? Nếu đệ thực sự để ý cái này, thì coi như ta cho đệ vay, như vậy được không?”
Không đợi hắn trả lời, nàng đã lấy ra một túi gấm trữ vật nhét vào tay hắn, bên trong có tới hơn vạn viên linh thạch tiêu chuẩn được mài cắt đều đặn như nhau, hơn nữa còn là linh thạch thượng phẩm.

Đối với Tần Mộc Lăng hiện tại mà nói, đây thực sự là một số tiền lớn cực kỳ đáng kinh ngạc.
“Bây giờ mượn thì sau này cũng phải trả mà.” Tần Mộc Lăng thở dài.
“Đệ muốn trả lúc nào cũng được, ta sẽ không tính lãi với đệ, thậm chí không trả cũng không sao!”
Kỳ Nhã Lan nói vậy, trong lòng lại thầm bổ sung thêm: Chỉ có điều đệ sẽ thuộc về ta.
Sao Tần Mộc Lăng không rõ tâm tư của nàng chứ, chính là có ý định “dùng thân trả nợ”.

Thân là một nam nhân danh dự, hắn không cho phép mình dễ dàng để nàng được như ý muốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận