Sư Tỷ Ta Không Muốn Cố Gắng Nữa!


Kiếm khí tung hoành khắp mọi nơi.
Khắp nơi trên quảng trường trống trải đều có hố, từng viên gạch dày vài thước vuông vắn rắn chắc bị vô số xúc tu thịt dễ dàng bóp vỡ tan tành, đá vụn bắn tung toé trên bầu trời, khuấy động một lượng lớn khói bụi sương mù và cả máu.
Tần Mộc Lăng điều khiển phi kiếm giữa không trung, di chuyển thanh kiếm như gió, phát động tấn công liên tục vào kẻ xấu xí hung dữ bên dưới.
Nhìn qua, nó giống như một tòa núi nhỏ mọc ra hàng trăm cái xúc tu dài ngoằng hệt những con mãng xà.

Mỗi xúc tu đều như một cái thùng nước, dài hàng trăm thước, bề mặt trải rộng vô số gai xương trắng bệch, những chiếc gai xương này có thể tự tách ra khi cần thiết, có thể bắn đi với tốc độ cao giống như ám khí để đánh lén, khả năng sát thương có thể so sánh với phi kiếm cấp link khí.
Đây là một loại Thực Não Yêu Đằng từ sâu bên dưới lòng đất, là một giống loài kỳ lạ nằm giữa yêu thú và yêu thụ.

Sức mạnh của xúc tu vô cùng lớn, sức sống mạnh mẽ, tham lam tàn ác cực độ.

Hơn nữa cá thể khi trưởng thành đều khai mở linh trí, trí tuệ không thua kém gì con người, đặc biệt thích săn lùng các tu sĩ, giết chết rồi hút tuỷ não, vô cùng nguy hiểm.
Ánh kiếm tỏa ra hàn ý lạnh thấu xương dài hơn bốn mươi thước vút qua, một đoạn xúc tu to lớn không kịp né tránh, trực tiếp bị cắt đứt, mặt cắt trào ra lượng lớn thịt và máu, khi rơi xuống mặt đất vẫn còn gắng sức vặn vẹo cựa quậy, cố gắng nối lại với cơ thể của mình.
Hơn nữa, khả năng đáng sợ nhất của Thực Não Yêu Đằng là mê hoặc và điều khiển trung tâm nhận thức của sinh vật, tạo ra đủ loại ảo ảnh, khiến con mồi trầm luân trong đó khó lòng trốn thoát, từ đó sẽ bị nó dễ dàng tiêu diệt.
Cho nên hiện giờ Tần Mộc Lăng cũng không mấy thoải mái, cũng may có hạt giống thần bí trong Thức Hải, sử dụng mê hoặc thần niệm khống chế cơ bản là không có tác dụng với hắn, chỉ cần tập trung đối phó với các gai xương và các đòn tấn công bằng xúc tu là được.
Sau đó hắn lại rút ra bài học, không cố gắng lại gần nữa, chỉ công kích từ xa.


Tất nhiên cũng không thể quá xa, nếu không tên gia hoả giảo hoạt này sẽ trốn xuống hố dưới lòng đất, khó mà bắt nó thêm lần nữa.
Kỳ Nhã Lan khoanh tay đứng một bên, mỉm cười xem sư đệ mình biểu diễn, nàng sẽ chỉ ra tay hỗ trợ khi hắn không thể ứng phó nổi.
Sau nửa canh giờ giao tranh ác liệt, tên này đang ở cảnh giới Hóa Anh đỉnh phong, sức chiến đấu thực tế còn cường đại hơn, cuối cùng đã bị Tần Mộc Lăng chặt đứt hết xúc tu, để lại đủ các vết thương chí mạng trên cái đầu to lớn xấu xí.
Cái giá phải trả là pháp lực trong cơ thể Tần Mộc Lăng gần như cạn kiệt, đến cả hạt giống thần bí cũng không kịp bổ sung, ánh sáng phi kiếm linh khí cực phẩm cũng trở nên ảm đạm, kiếm thể rõ ràng đã hao tổn.
Kỳ Nhã Lan tuy không nói thêm gì, nhưng trong lòng nàng đã thừa nhận sức mạnh của tiểu sư đệ.

Có thể đánh trọng thương một sinh vật hung ác vượt qua hai cảnh giới của chính mình đến mức cận kề cái chết, không phải là điều mà các đệ tử chính tông bình thường có thể làm được.

Nếu không cẩn thận sẽ hoàn toàn tử vong, cả thể xác và linh hồn đều tiêu tán.
Nhìn thấy Thực Não Yêu Đằng đang vùng vẫy lao xuống hố ngầm, rõ ràng là đang định bỏ chạy, Kỳ Nhã Lan nhẹ nâng cổ tay trắng nõn, khlão giản trong bán kính vài nghìn thước đột nhiên đông cứng lại, kiếm khí huỷ diệt sắc bén gấp trăm ngàn lần ào ào trút xuống, cắt nó thành vô số mảnh thịt trong nháy mắt !
Cái tên to lớn tội nghiệp này thậm chí còn chưa kịp gào lên thì đã bị xóa sổ tia hi vọng sống cuối cùng.
Một đạo kiếm quang uyển chuyển nhẹ nhàng xoay trong khối thịt nát, cuốn theo một viên nội đan lấp lánh sáng bóng như ngọc, có kích thước bằng đầu người bay lên không trung, quay về trong tay Kỳ Nhã Lan.
Nàng không thèm nhìn, ném nội đan cho Tần Mộc Lăng như mọi lần.

Tuy giá trị của những thứ này khá cao, nhưng đối với nàng đó chỉ là tiền tiêu vặt.

“Biểu hiện của tiểu sư đệ không tồi, còn đi không?”
Kỳ Nhã Lan đưa cho hắn viên linh đan hồi phục, mỉm cười hỏi.
“Đương nhiên, nghỉ ngơi mười lăm phút rồi đi tiếp.”
Tần Mộc Lăng nhận lấy đan dược rồi nuốt xuống, ngồi yên lặng điều hòa hơi thở, Loại hình huấn luyện khắc nghiệt này có tác động rất rõ ràng đến khả năng chiến đấu thực tế của hắn, nếu tinh thần có thể luôn ở trạng thái tập trung cao độ, tu vi sẽ tăng rất nhanh, khoảng cách đột phá đến cảnh giới tiếp theo cũng không còn quá xa.
Một lúc sau, Tần Mộc Lăng mở mắt ra lại trở nên tràn đầy năng lượng, cả cơ thể và tâm hồn đều đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất, khiến Kỳ Nhã Lan ngạc nhiên.
Cho dù có sự trợ giúp của linh dược, trừ khi là loại bảo đan phẩm cấp cao, thì tu sĩ khi kiệt sức cũng sẽ mất một khoảng thời gian để hồi phục, hơn nữa sẽ không quá nhanh.

Muốn được như Tần Mộc Lăng, không đến mấy canh giờ ngồi thiền điều hoà nhịp thở là không thể nghĩ đến.
“Ở đây hình như còn có vài con Thực Não Yêu Đằng, để ta dẫn chúng ra ngoài cho đệ giải quyết nhé?”
Kỳ Nhã Lan nhìn vào hố đen không đáy bên dưới, đề nghị.

Với tu vi của nàng, cho dù ở dưới lòng đất cách mấy trăm dặm cũng không thể tránh khỏi thần niệm cảm ứng của nàng.
“Không thành vấn đề, chỉ có điều…”
Tần Mộc Lăng ngập ngừng nói: “Ta muốn thử năng lực của mình, hẳn là có tác dụng với mấy tên đại gia hỏa này nhỉ?”
Kỳ Nhã Lan hơi trầm ngâm: “Năng lực thiên phú của đệ dường như chỉ có tác dụng với thực vật, thứ này… Cứ xem là vậy đi? Thử một lần cũng chẳng sao.”

Đại bồng kiếm quang tự tách ra khỏi tay nàng, xoay một vòng, một dòng năng lượng kiếm khí cuồn cuộn nổi lên, áp đảo trời đất, đầy linh tính chảy sâu vào những hố ngầm dưới lòng đất, chiếu sáng khlão giản tối tăm.
Trong hang sâu lập tức vang lên tiếng gào thét.

Mười mấy giây sau, kiếm quang quay trở lại, mười sáu cái xác của Thực Não Yêu Đằng lớn nhỏ khác nhau bị kiếm quang quấn lấy lôi ra khỏi mặt đất.
Kỳ Nhã Lan lại vung tay lên, hàn khí lạnh như băng rơi như thủy ngân xuống mặt đất, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, đóng băng tất cả những cái xác vẫn đang vùng vẫy theo bản năng.
Thần hồn của chúng đã bị kiếm khí tiêu diệt, nhưng cơ thể vẫn ở trạng thái hoàn hảo, giữ lại sức sống trong cơ thể ở mức tối đa, giúp tiểu sư đệ dễ dàng ra tay hơn.
Tâm niệm của Tần Mộc Lăng khẽ động, khí lưu màu xanh cuồn cuộn lan ra, hóa thành những chấm linh quang, bao trùm lấy mấy tên đại gia hỏa này này.

Một lúc sau, từng tia tinh khí màu xanh tím bong ra, hoá thành một đám mây mang ánh sáng nhàn nhạt, từ từ tràn vào cơ thể hắn.
Ngay lập tức, Tần Mộc Lăng cảm thấy toàn thân nóng rực khác thường.

Linh lực trong cơ thể dâng trào, giống như sóng cuộn biển gầm, khí huyết sôi sục càng trở nên tinh thuần, cô đọng, cơ thể từ trong ra ngoài đều cảm thấy thăng hoa.
Kỳ Nhã Lan vốn đang mỉm cười đứng nhìn, nhưng trong lòng đột nhiên xuất hiện một dấu hiệu cảnh báo, quay đầu lại, thần niệm quét qua phạm vi khu vực hàng trăm dặm, đôi mắt bỗng trở nên lạnh lùng.
Hàng ngàn kiếm quang vung ra, rơi xuống như mưa rền gió dữ.
Có tiếng rên rỉ lâm râm vang lên, khlão giản cách đó vài dặm bị xé toạc như một tấm màn, lộ ra bảy tám bóng người mờ ảo.
“Các vị đạo hữu, hẳn là đã xem đủ rồi phải không? Sao không ra ngoài nói chuyện?”
Kỳ Nhã Lan trầm giọng nói, đôi mắt đẹp như muốn giết người, trong lòng cũng đã động sát ý.
Trước đó sự chú ý của bản thân cơ bản tập trung vào tiểu sư đệ, nhất thời không để ý, đã vô tình để một vài kẻ có ý đồ xấu tiếp cận.

“Kỳ tiên tử thật lợi hại, thế mà đã bị ngươi nhận ra rồi!”
Cầm đầu là một lão giả mặc áo choàng xám, nhìn những hạt cườm vỡ trên tay mà đau lòng.

Dị bảo có thể giúp ẩn thân này không dễ gì có được, đã giữ bên mình nhiều năm, nhờ nó mà đã tránh thoát được rất nhiều lần nguy hiểm đến tính mạng, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ bị phá hủy ở đây ngày hôm nay.
“Ta tưởng là ai? Hoá ra lại là lão giả từ đảo Lộc Minh!”
Ngữ khí của Kỳ Nhã Lan lạnh lùng, kiếm ý lạnh lẽo ầm ầm quanh người nàng.

Tông môn này và Vân Mộng Thiên Cung không có giao tình, xưa nay vẫn còn có một số khúc mắc oán hận chồng chất, bây giờ còn bị bọn họ biết được bí mật lớn nhất của sư đệ, thì còn gì để nói?
Đối với Vân Mộng Thiên Cung, không cần phải nói sự tồn tại của Tần Mộc Lăng có ý nghĩa như thế nào, tu sĩ bình thường có lẽ không hiểu, nhưng chỉ cần cảnh tượng xảy ra ngày hôm nay đến tai những lão bất tử trong siêu cấp đạo thống kia, chẳng mấy mà cường địch sẽ tìm đến cửa!
Vì kế hoạch tương lai của Vân Mộng Thiên Cung, không để tha cho bất kỳ kẻ nào trong đám này!
Lão giả áo xám còn chưa kịp nói gì, một văn sĩ trẻ tuổi với đôi mắt sâu thẳm bên cạnh đã nói: “Kỳ tiên tử, trước giờ chúng ta và Vân Mộng Thiên Cung vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, tại sao phải hùng hổ doạ người như thế?”
“Đúng đấy, tuy tu vi của ngươi rất mạnh, nhưng chúng ta có nhiều người liên thủ lại như vậy, chưa chắc ngươi đã có thể giữ chân chúng ta! Ngược lại, vị đồng môn sư đệ của ngươi nhìn có vẻ yếu hơn một chút, chắc mới bước vào cảnh giới Ngộ Huyền cách đây không lâu nhỉ? Nếu chúng ta quyết kéo hắn ta cùng nhau lên đường, ngươi ngăn được sao?”
Lại một thanh niên mặc áo đen nhăn nheo nở nụ cười giả tạo, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Kỳ Nhã Lan, sự tham lam trong mắt hắn ta không thể che giấu được.
Có vẻ như hôm nay nhóm ta đây đã phát hiện ra một bí mật lớn? Đây thực sự là một điều may mắn, đợi lát nữa coi đây là lý do để ức hiếp, hẳn là có thể moi được không ít lợi ích từ đệ nhất mỹ nhân của Vân Mộng Thiên Cung, xong việc lại bán tin tức này cho những nhân vật cảm thấy hứng thú, hai bên đều có lợi, chẳng phải rất hay sao?
Lão giả mặc áo xám trừng mắt nhìn tên kia, nói chậm lại: “Kỳ tiên tử, ngươi và chúng ta cũng không có thù hận gì, sự tình hôm nay đã bại lộ, chúng ta coi như chưa thấy gì cả, sau này đường ai người nấy đi, được chứ?”
Kỳ Nhã Lan lặng lẽ thở dài: “Nếu đã như vậy, chúng ta…”
Lời còn chưa dứt, đã thấy nàng bảo vệ Tần Mộc Lăng ở phía sau mình, kiếm quang quanh thân đột nhiên dâng trào, bóng kiếm đầy trên bầu trời quét xuống, phong ấn hết thảy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận