Sư Tỷ Ta Không Muốn Cố Gắng Nữa!


Nhìn từ bên ngoài, căn nhà kia bình thường không có gì lạ, không hề có điểm gì khiến người ta phải chú ý.
Nhưng bên trong nó lại có một vách ngăn cấm chế mạnh mẽ hiếm thấy, vô số phù ấn bằng ánh sáng lít nha lít nhít, kích thước lớn bằng con muỗi tạo thành một tấm màn dày đặc, không chỉ có khả năng phòng ngự siêu cường mà còn có thể chặn hầu hết các loại pháp thuật thần thông dùng để thăm dò mà Tần Mộc Lăng biết đến.
Nếu không phải cường độ thần niệm của Tần Mộc Lăng vượt xa tu sĩ bình thường, lại có khả năng tránh né vách ngăn cấm chế khó lường thì hắn cũng không thể phát hiện ra điều huyền bí bên trong căn nhà này.
Tần Mộc Lăng nhanh chóng suy nghĩ, tay trái dưới bàn đột nhiên vươn ra, nhẹ nhàng chạm vào đùi ngọc thon dài của sư tỷ Kỳ Nhã Lan bên cạnh, nhẹ nhàng xoa lên.
"Tiểu sư đệ, đệ..."
Gương mặt Kỳ Nhã Lan trở nên ửng đỏ, nghiêng đầu kinh ngạc nhìn hắn.

Dù rằng hai người trước giờ quan hệ không tệ, ban đêm lúc nàng giảng bài đến bình minh cũng không tránh khỏi có những động tác chấm mút nho nhỏ, nhưng ban ngày ban mặt mà dám chủ động như vậy, thật không giống tính cách của tiểu sư đệ mà nàng biết.
Chẳng lẽ hắn đã thật sự quyết định, định đá mấy nữ tử yêu diễm giả mạo thanh cao kia, chọn mình sao?
"Lan tỷ, cho ta mượn chút sức mạnh..."
Tần Mộc Lăng nhanh chóng dùng thần niệm nói rõ lý do mình làm vậy, Kỳ Nhã Lan khẽ nhíu mày, cổ tay trắng nõn nhẹ nhàng lật lại, năm ngón tay đan xen nắm chặt bàn tay của tiểu sư đệ, pháp lực cuồn cuộn như sóng lớn tràn vào.
Chỉ trong khoảnh khắc, thực lực Tần Mộc Lăng tạm thời tăng vọt, thần niệm xuyên qua lớp cấm chế dày đặc, nhìn rõ tình hình bên trong ngôi nhà: hơn hai mươi luồng khí tức quỷ dị, toàn thân bọc trong màn sương đen dày đặc, vừa nhìn liền biết đó không phải là sinh linh loài người đang yên lặng vây quanh một chỗ.
Trong khu vực trống giữa những sinh vật này, có một tế đàn kỳ lạ cao khoảng một trượng, đen như mực đang đứng sừng sững.
Trên tế đàn đặt một bảo toạ hình ngọn lửa, người ngồi ngay ngắn trên đó không ai khác chính là đệ tử chính tông của Vân Mộng Thiên Cung: Lung Hân.
Mặc dù lúc này dáng dấp và khí chất của nàng đã phát sinh một chút biến hóa vi diệu, nhìn qua trông hoàn toàn không giống như người trước đây, nhưng điều này không thể qua mắt Tần Mộc Lăng.
"..."
Tần Mộc Lăng chỉ cảm thấy trong lòng mình có vô số con thần thú thảo ni mã ầm ầm bước qua, suy nghĩ suýt chút nữa thì không xoay kịp.

Đang yên đang lành làm một đệ tử chính tông của Vân Mộng Thiên Cung, sao chỉ trong nháy mắt lại trở thành gian tế trong dị tộc rồi?
Chẳng qua liên tưởng đến những lời nàng nói với bản thân mình lần trước, dường như cũng không khó hiểu lắm.

Với thân phận và địa vị của vị Thái thượng trưởng lão Lạc Di kia thì không thể nào thông qua nàng mà uy hiếp Tần Mộc Lăng thẳng thắn trực tiếp thô bạo như vậy được, chỉ có thể nói rằng nàng đã báo cáo sai sự thật, vốn đã là kẻ ăn cây táo rào cây sung, phản bội, đầu quân cho dị tộc, vậy thì có chuyện gì mà không dám làm?
"Nàng đã không còn là Lung Hân nữa!"
Thần niệm của Kỳ Nhã Lan nói với hắn: "Vừa rồi có tin tức từ chỗ sư tôn gửi qua, sau mấy ngày bí mật điều tra, có thể xác nhận rằng Lung Hân ban đầu đã bị bọn chúng bắt giữ từ lâu, cũng dùng một loại bí pháp đặc thù nào đó để đoạt xá khống chế, cho nên Lung Hân hiện tại chỉ có thể được coi là một pháp bảo khôi lỗi mà thôi."
"Lý do chưa hành động ngay lập tức là muốn tương kế tựu kế, đối phó ngược lại với bọn ma vật dị tộc dưới lòng đất kia."
Tần Mộc Lăng lặng lẽ gật đầu, cùng sư tỷ bắt đầu tập trung tinh thần nghe lén đám dị loại ở trong căn nhà đó nói chuyện với nhau.
"...Kế hoạch tiến triển thế nào rồi?"
"Lung Hân" lạnh lùng hỏi, ánh mắt nhìn về phía mấy cường giả ma vật dưới lòng đất với vẻ không kiên nhẫn, khinh thường, ghét bỏ, mọi cảm xúc đều không thiếu.
"Hồi bẩm tôn sứ, về ý đồ nhắm vào cao tầng của Vân Mộng Thiên Cung, lão chủ nhân đã tập hợp đủ nhiều quân đoàn, đều là lực lượng tinh nhuệ hàng thật giá thật, đã bày sẵn phục kích ở khu vực dự định, chỉ cần bọn chúng chính thức phát động, chúng ta sẽ phản công mạnh mẽ, cho bọn chúng một bài học nhớ đời!" Một bóng người quấn trong màn sương đen báo cáo với giọng điệu hung ác nham hiểm.
Lung Hân cười lạnh: "Sức mạnh của Vân Mộng Thiên Cung cũng không phải chỉ để trưng bày, sau lưng nữ nhân Lạc Uyển Khanh kia còn có không ít cường giả của Vu tộc ủng hộ, lão bất tử đó định chiếm đoạt thành này, hoàn toàn kiểm soát Lân Châu, hắn đã chuẩn bị trả giá bao nhiêu?"
Một bóng người khác giọng khàn khàn: "Tôn sứ minh giám, mảnh lục địa hư không này mang tên Lân Châu, từ bao năm nay đã trở thành lãnh địa của Thánh tộc chúng ta, sức mạnh còn sót lại của bọn chúng chỉ có thể miễn cưỡng giữ vững một vài cứ điểm, bao gồm cả tòa thành lớn này."
"Với sức mạnh hiện tại của chúng ta, hoàn toàn có thể đuổi hoặc tiêu diệt sạch bọn chúng, biến mảnh đất giàu đẹp này vĩnh viễn thuộc về Thánh tộc của chúng ta!"
Sắc mặt Lung Hân có vẻ dịu đi: "Nhưng lực lượng tiếp viện từ Vân Mộng Thiên Cung trong những ngày qua thực sự quá nhiều, cho dù chúng ta có biện pháp đánh thắng trận chiến này thì cũng phải trả giá bao nhiêu đây?"
"Tôn sứ không cần lo lắng, những ma vật cấp thấp kia đối với chúng ta mà nói chỉ là bia đỡ đạn, chết bao nhiêu cũng không quan trọng, chỉ cần có thể đạt được kỳ vọng của cấp trên, quân đoàn tinh nhuệ cũng có thể đem ra hi sinh đánh đổi!"
Tần Mộc Lăng yên lặng dự thính, lặng lẽ cười thầm, dường như đức hạnh của loại sinh linh nhân loại này cho tới nay đều thích lấy danh tiếng đại nghĩa, hoặc lừa gạt dụ dỗ, hoặc ép buộc người khác hi sinh, rồi bản thân cùng người bên cạnh được hưởng thành quả của sự hi sinh đó.

Không ngờ rằng hôm nay ma tộc dưới lòng đất hành động cũng chẳng thua kém gì nhân tộc.
"Nếu đã vậy, bản tọa sẽ tin các ngươi một lần."
Lung Hân lạnh lùng nói: "Nhưng trước đó, các ngươi phải sắp xếp vài cao thủ hàng đầu giúp bản tọa làm một việc riêng."
Nói rồi, nàng nhẹ nhàng vung tay, trong không trung hiện ra một tầng pháp lực màu xám, bên trong chính là hình ảnh toàn thân của Tần Mộc Lăng.
"Thiên tài nhân loại này là một vật tế phẩm vô cùng quý giá."
Lung Hân tuyên bố: "Bản tọa đã từng thử dụ dỗ hắn, nhưng đáng tiếc hắn không hề bị lay động.

So với việc thu mua lôi kéo, có lẽ trực tiếp bắt sống là lựa chọn phù hợp hơn.

Dù sao hiện tại tu vi của hắn cũng chưa đủ mạnh."
"Vì vậy nhiệm vụ của các ngươi chính là trước khi đại chiến bắt đầu, nghĩ cách bắt được vật tế phẩm này.

Tin rằng lão chủ nhân chắc chắn sẽ không tiếc trọng thưởng."
"Vâng, tôn sư!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui