Trần Vận Thành dừng xe ở ven đường, tắt máy, im lặng nhìn cánh cửa lớn của nhà hàng đằng trước.
Giờ đã hơn 8h tối, ở cửa nhà hàng thỉnh thoảng lại có mấy vị khách vừa ăn tối xong đi ra ngoài, họ đứng ở ven đường nói chuyện với nhau một lát, rồi từng người đều rời đi.
Trần Vận Thành tới đón Ninh Quân Diên, hôm nay khoa của Ninh Quân Diên liên hoan.
Trần Vận Thành nhớ lại lần mình gặp lại Ninh Quân Diên ở KTV, về sau anh cảm thấy rất lạ, nên hỏi Ninh Quân Diên sao lại tới KTV, Ninh Quân Diên nói với anh là lần đó khoa hắn liên hoan.
Có lẽ Ninh Quân Diên không có bạn bè, nhưng hắn có công việc, có đồng nghiệp, và cũng có những cuộc xã giao bình thường.
Thời tiết đã lạnh lắm rồi, Trần Vận Thành chỉ chừa một khe hở nhỏ trên cửa sổ xe, nhưng vẫn cảm nhận được từng cơn gió lạnh thổi vào, anh đang mặc cái áo khoác mà năm ngoái Ninh Quân Diên tặng mình, cứ nhìn chằm chằm ánh đèn rực rỡ trước cửa nhà hàng mà ngẩn người.
Anh không gọi điện cho Ninh Quân Diên, im lặng đợi khoảng ba bốn phút, thì nhìn thấy Ninh Quân Diên từ bên trong đi ra, đi cùng với hắn còn có một chàng trai trẻ.
Ninh Quân Diên chỉ mặc một cái áo len, trên cánh tay đang vắt áo bành tô của hắn, chàng trai bên cạnh thấp hơn hắn mấy centimet, dáng người cũng khá cao, đeo kính mắt, làn da rất trắng, dưới ánh đèn màu cam khuôn mặt của người đó vẫn rất tuấn tú.
Trần Vận Thành nhìn thấy chàng trai đó kéo tay Ninh Quân Diên lại, rồi tiến đến bên tai hắn nói gì đó.
Ninh Quân Diên lắng nghe rất kiên nhẫn, sau đó còn gật đầu.
Sau khi nói xong, chàng trai mỉm cười.
Người đó bỗng nhiên giơ tay lên định cầm lấy áo bành tô trên cánh tay Ninh Quân Diên, trông giống như là muốn bảo Ninh Quân Diên mặc áo khoác vào.
Nhưng lúc này Ninh Quân Diên nhìn thấy xe của Trần Vận Thành dừng ở ven đường, hắn tránh khỏi động tác của chàng trai nọ, rồi đi về phía Trần Vận Thành.
Ninh Quân Diên mở cửa xe bên chỗ ghế phó lái ra, khom lưng xuống hỏi: “Em tới lúc nào thế?”
Trần Vận Thành mỉm cười trả lời hắn: “Mới tới.”
Ninh Quân Diên ngồi vào trong xe.
Trần Vận Thành chú ý thấy chàng trai nọ vẫn còn đứng ở chỗ cũ, cứ nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Anh hỏi Ninh Quân Diên: “Anh không lạnh à?”
Ninh Quân Diên trả lời: “Không lạnh.”
Sau khi Trần Vận Thành khởi động ô tô, anh vẫn bật điều hòa trong xe lên, rồi dừng ở ven đường, hỏi: “Không cần chào đồng nghiệp của anh à?”
Ninh Quân Diên nói: “Em lái qua đó đi, tôi nói với cậu ta.”
Trần Vận Thành lái xe chậm rãi chạy về phía trước, tới trước cửa nhà hàng thì đạp phanh xe lại.
Ninh Quân Diên ấn cửa sổ của ghế phụ lái xuống: “Tôi về trước đây.”
Chàng trai trẻ mỉm cười, ánh mắt rơi trên người Trần Vận Thành, cậu ta hỏi: “Bạn của anh ạ, đàn anh?”
Trước khi Ninh Quân Diên nói chuyện, Trần Vận Thành đã chủ động chào hỏi cậu ta: “Phải, chào cậu.”
Chàng trai trẻ gật đầu: “Hai người đi thong thả, dọc đường chú ý an toàn.”
Trần Vận Thành lái xe rời đi.
Mãi cho đến khi ô tô chạy qua hai ngã tư, Trần Vận Thành mới nhận ra Ninh Quân Diên ngồi bên cạnh mình từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, lúc đợi đèn đỏ anh quay qua nhìn hắn, hỏi: “Sao thế? Ăn tối xong không vui à?”
Buổi tối Ninh Quân Diên uống một chút rượu, mặc dù không nhiều, nhưng hơi thở vẫn mang theo mùi rượu, giọng hắn trầm thấp hơn thường ngày: “Em nhìn cậu ta quá lâu rồi đấy.”
“Ai?” Trần Vận Thành sửng sốt, một lát sau mới hiểu ra: “Đàn em của anh ấy hả?”
Ninh Quân Diên nhìn anh chẳng nói lời nào.
Lúc này đèn đỏ đã chuyển qua đèn xanh.
Trần Vận Thành tiếp tục lái xe về phía trước, mỉm cười rồi nói: “Không phải là đàn em của anh sao? Cậu ta đã gọi anh là đàn anh rồi còn gì.”
Ninh Quân Diên vẫn chẳng nói gì.
Trần Vận Thành vừa lái xe vừa giống như nói chuyện phiếm: “Đàn em của anh đẹp trai thật đấy, tên gì thế?”
Ninh Quân Diên không thèm trả lời.
Trần Vận Thành tranh thủ liếc qua nhìn hắn, thấy hắn nhắm mắt lại, đầu tựa trên cửa kính xe, tưởng là hắn uống rượu khó chịu, nên không nói gì với hắn nữa, mà im lặng lái xe về nhà.
Đỗ xe vào gara, lúc Trần Vận Thành định mở cửa bước xuống xe, Ninh Quân Diên chợt nắm lấy tay anh, gọi: “Bà xã.”
Trần Vận Thành nghe thấy giọng hắn rất nhẹ, bèn xoay người tiến sát lại gần hắn, hỏi: “Khó chịu lắm à?”
Ninh Quân Diên gật đầu: “Hôn một cái thì đỡ.”
Trần Vận Thành không nhịn được mà bật cười, anh nhanh chóng hôn lên môi hắn một cái, rồi hỏi: “Đỡ chưa?”
Ninh Quân Diên nói: “Đỡ một chút rồi.” Xong hắn tự mở cửa ghế phó lái bước xuống xe.
Trần Vận Thành thấy áo bành tô của hắn vẫn vắt ở trên tay, bèn đi tới trước mặt hắn cầm lấy mặc vào giúp hắn, sau đó cùng hắn về nhà.
Vừa dùng chìa khóa mở cửa nhà ra, lưng Trần Vận Thành đã bị đẩy một cái, chân anh không vững nên lảo đảo mấy bước tiến vào cửa nhà, anh chợt cảm thấy bực mình, bèn nâng cao giọng nói: “Ninh Quân Diên!”
Ninh Quân Diên đi ở đằng sau anh, sau khi bước vào hắn dùng sức đóng cửa nhà lại, nắm cánh tay anh đè lên tường rồi bắt đầu hôn xuống.
Trần Vận Thành ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của hắn, không chịu nổi mà đẩy hắn ra, cố gắng nghiêng đầu nói: “Anh tắm trước đi đã.”
Môi Ninh Quân Diên vẫn đuổi theo: “Làm em trước đã.”
Bàn tay ấm áp luồn vào vạt áo Trần Vận Thành, từ từ di chuyển ở vùng da trên thắt lưng của anh, nhưng lên được một đoạn lại bị áo khoác dày nặng chặn lại, nên Ninh Quân Diên bắt đầu sốt ruột xé áo anh luôn.
Trần Vận Thành kinh hồn bạt vía: “Anh đừng xé áo em, đắt lắm đó!”
Ninh Quân Diên giống như không nghe thấy gì.
Trần Vận Thành đành phải nói: “Áo này anh tặng em đó!”
Cuối cùng Ninh Quân Diên cũng dừng lại, hắn mất hứng nói: “Em tự cởi đi.”
Trần Vận Thành muốn đổi nơi khác, nhưng Ninh Quân Diên dùng hai tay nhốt anh lại bên trong, chỉ cho anh cởi áo, chứ không cho anh đi đâu cả.
Trần Vận Thành đành phải đứng dựa vào tường cởi áo khoác ra, bên trong vẫn còn một cái áo thun mỏng manh, anh nắm vạt áo hơi do dự, rồi ngước lên nhìn Ninh Quân Diên, nói: “Em lạnh.”
Bọn họ mới vào nhà, vẫn chưa kịp bật điều hòa ở trong nhà.
Ninh Quân Diên lạnh lùng nói: “Yếu ớt.” Rồi bế cả người anh lên, đi thẳng vào trong phòng ngủ.
Trần Vận Thành bị Ninh Quân Diên bế ném mạnh lên giường, tiếp đó Ninh Quân Diên bật điều hòa trong phòng, rồi đè cả người lên người anh.
Nụ hôn kịch liệt giống như chưa hề bị cắt đứt, Ninh Quân Diên dùng một tay vuốt ve gò má của anh, ngón tay thon dài nắn nắn vành tai anh, một tay khác thì vén áo thun trên người anh lên, đầu tiên là vuốt ve eo và bụng anh, tiếp đó lại đùa giỡn một bên núm vú của anh.
Trần Vận Thành bắt đầu thở dốc, vô thức giơ tay lên ôm lấy cổ Ninh Quân Diên.
Giọng nói trầm thấp mập mờ không rõ của Ninh Quân Diên vang lên bên tai anh: “Cởi áo giúp tôi.”
Trần Vận Thành cởi cái áo khoác ban nãy mình mặc cho hắn ra, sau đó là áo len và áo sơ mi ở trong cùng, anh đều cởi sạch sành sanh.
Ninh Quân Diên áp sát cơ thể vào người anh, cuối cùng cũng chạm vào được làn da mịn màng không có bất cứ thứ gì cản trở của anh, sau đó, hắn mới dùng một tay cởi dây nịt và nút quần của Trần Vận Thành ra, cởi sạch nửa người dưới của anh luôn.
Nhiệt độ trong phòng đã lên cao, cho dù trần như nhộng cũng không thấy lạnh nữa.
Ninh Quân Diên mở ngăn kéo trên tủ đầu giường, lấy gel bôi trơn ra, do dự một lát, hắn quyết định không lấy bao cao su.
Trần Vận Thành quay đầu qua nhìn, rồi nói: “Bao cao su!”
Ninh Quân Diên lạnh lùng nhìn anh.
Trần Vận Thành rất kiên trì: “Đeo vào nhanh đi!” Bị bắn vào trong cơ thể, phải tốn rất nhiều thời gian để rửa sạch hơn nữa còn rất khó rửa sạch, cảm giác đó rất khó chịu, với lại anh cũng không muốn làm bẩn drap giường.
Ninh Quân Diên bất đắc dĩ lấy bao cao su ra.
Trên ngón tay dính đầy gel bôi trơn lạnh lẽo, thăm dò vào trong cơ thể Trần Vận Thành, Trần Vận Thành run rẩy, tự giác giơ cao hai chân lên, để động tác của Ninh Quân Diên được thuận tiện hơn.
Ngón tay Ninh Quân Diên rất dài, theo gel bôi trơn vói vào trong huyệt thịt mềm mại của anh, nhẹ nhàng mở rộng, đã quen thuộc với cơ thể của nhau nên hắn dễ dàng tìm được nơi mẫn cảm trong cơ thể Trần Vận Thành, hắn liên tục ấn nhẹ vào đó.
Phía trước của Trần Vận Thành ngày càng cứng, cơ thể đã quen dùng phía sau để tiếp nhận đối phương bắt đầu trở nên bất mãn, anh mè nheo với Ninh Quân Diên: “Anh vào đi.”
Ninh Quân Diên mang bao cao su vào, một tay đỡ tính khí to dài của mình, dùng đầu khấc cọ nhẹ ở lối vào, mãi cho đến khi Trần Vận Thành ngước lên trừng hắn, hắn mới lập tức đâm vào.
Khoảnh khắc đó hai người đều cảm thấy thỏa mãn.
Ninh Quân Diên thở hổn hển, duy trì tư thế đã cắm vào hoàn toàn, rồi cúi đầu nhìn Trần Vận Thành rất lâu.
Hậu huyệt của Trần Vận Thành co rút, vách trong trơn trượt đè ép dương v*t của Ninh Quân Diên, cho dù cách một lần bao cao su, thì cũng cảm nhận được sự sung sướng rất rõ ràng.
Hắn giơ tay lên vuốt ve mặt và môi của Trần Vận Thành.
Ninh Quân Diên cúi đầu, mạnh mẽ hôn anh, đồng thời đong đưa thắt lưng mạnh mẽ thon gọn của mình, rút ra, rồi lại dùng sức cắm vào.
Bên tai Trần Vận Thành tràn ngập tiếng hít thở của Ninh Quân Diên, tay Ninh Quân Diên đan chặt lấy tay anh, thỉnh thoảng lúc ánh mắt của hai người chạm vào nhau, anh có thể nhìn thấy trong đôi mắt của Ninh Quân Diên là tình cảm nồng nàn và sự mê muội chẳng hề che giấu.
Lúc sau Trần Vận Thành ngày càng hưng phấn, suy nghĩ của anh bắt đầu rời rạc, theo tiết tấu của Ninh Quân Diên, anh hoàn toàn sa vào trong khoái cảm của tình ái.
Trên giường lớn trong phòng ngủ, bọn họ ôm ấp vuốt ve nhau, tiếp xúc thân thể với nhau mà chẳng có gì ngăn cản, theo đuổi hạnh phúc nguyên sơ và giản dị nhất.
Đợi Ninh Quân Diên lật người rời khỏi người anh, lúc Trần Vận Thành định xuống giường thì đôi chân đã mỏi nhừ, anh rút khăn giấy lau sạch tinh dịch mà mình tự bắn lên bụng, lúc định đứng dậy, Ninh Quân Diên lại bế anh lên rồi cùng anh đi vào phòng vệ sinh.
Hai người chen chúc trong phòng tắm chật hẹp rửa sạch cơ thể.
Quay lại giường, Trần Vận Thành nằm luôn xuống chẳng muốn nhúc nhích nữa.
Ninh Quân Diên từ phía sau ôm lấy anh, cứ hôn lên mặt anh cổ anh hết lần này đến lần khác mà chẳng hề thấy chán.
Lúc gần như sắp nhắm mắt lại, Trần Vận Thành chợt nhớ tới một chuyện, bèn hỏi Ninh Quân Diên: “Cậu ta ở cùng một khoa với anh à?”
Ninh Quân Diên hỏi: “Ai?”
Trần Vận Thành nói: “Đàn em của anh đó.” Anh chợt nghĩ, nếu đã là đàn em của Ninh Quân Diên, vậy thì chắc là học cùng một chuyên ngành với hắn, cũng sẽ ở cùng một khoa nhỉ.
Giọng Ninh Quân Diên chẳng nghe ra chút cảm xúc nào, hắn chỉ nói: “Ừ.”
Trần Vận Thành “Ờ” một tiếng, rồi xoay người quay mặt về phía Ninh Quân Diên ôm chặt lấy hắn, một lát sau lại ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Ninh Quân Diên hỏi: “Còn muốn à?”
Trần Vận Thành không nhịn được mà bật cười, anh nói: “Không, anh đã làm em thỏa mãn rồi, ngủ đi.”.