Bắt đầu từ lúc ấy, đám lưu manh ở gần đó không tới gây chuyện với Trần Vận Thành nữa.
Trần Vận Thành biết bọn chúng bàn bạc riêng với nhau, đều nói nhóc con đi cùng Trần Vận Thành là một thằng điên, chẳng có ai muốn dây vào một tên điên liều mạng cả.
Trần Vận Thành nằm trên giường nhưng không ngủ, hai tay anh gối phía dưới đầu, anh nhìn khăn quàng cổ đang treo ở trong phòng.
Ánh sáng trong phòng đã tắt, nhưng không hẳn là không nhìn thấy gì cả, ít nhất miễn cưỡng vẫn có thể phân biệt được đường viền của khăn quàng cổ.
Anh nhớ lại chuyện khi còn bé, rồi lại nhớ tới dáng vẻ tối nay Ninh Quân Diên bóp cổ Quan An Lâm, anh cảm thấy Ninh Quân Diên hơi điên, đó là sự cố chấp và điên cuồng từ trong xương, nhưng dù sao Ninh Quân Diên cũng không trở thành một tên điên, hắn ra tay có chừng mực có giới hạn, không phải là dáng vẻ đầu óc không tỉnh táo như hồi còn bé nữa.
Sáng hôm sau, Trần Vận Thành không mở cửa tiệm tạp hóa nhỏ của mình, anh định ra ngoài một chuyến.
Lúc ra khỏi cửa, Trần Vận Thành lấy khăn quàng treo trong phòng xuống đeo lên cổ, khoảnh khắc chui ra khỏi tấm cửa cuốn chỉ mở phân nửa, anh lại cảm thấy hơi mất tự nhiên, không quen lắm, nên chui ngược lại treo khăn quàng cổ về vị trí ban đầu.
Trần Vận Thành đi tới hãng xe second hand mà Chu Ngạn làm sales.
Lúc anh vừa bước vào, nhân viên sales trong cửa hàng tưởng anh là khách hàng tới mua xe, nên chủ động tới tiếp đón anh.
Anh đi xung quanh một vòng, không nhìn thấy Chu Ngạn đâu, bèn hỏi thăm nhân viên sales kia ở đây có một nhân viên tên Chu Ngạn phải không.
Nhân viên sales hỏi: “Anh là khách hàng của anh ta?”
Trần Vận Thành “Ừ” một tiếng: “Trước kia cậu ấy từng liên lạc với tôi.”
Nhân viên sales này nói tiếp: “Anh ta không làm ở đây nữa rồi.”
Trần Vận Thành cảm thấy bất ngờ: “Sao cậu ấy không nói với tôi.”
Nhân viên sale nói: “Anh ta làm ở đây chẳng được bao lâu.”
Trần Vận Thành nghe ra trong giọng đối phương có chút xem thường, bèn nói tiếp: “Vậy mà cậu ta còn hẹn tôi có thời gian thì đến xem xe?”
Nhân viên sale nói: “Có lẽ anh ta hẹn anh tới chỗ khác xem xe, ban đầu làm ở đây anh ta không thật thà gì cả, còn cướp khách của chúng tôi.”
Trần Vận Thành ngạc nhiên nói: “Thật à? Dù sao cũng đều trích phần trăm, cướp khách tới tiệm khác đâu có ý nghĩa gì?”
Nhân viên sale lắc đầu: “Tôi cũng không biết.” Người đó trông cũng không muốn nói chuyện về Chu Ngạn nữa, bèn giơ tay vỗ chiếc Audi second hand trước mặt: “Anh thấy chiếc xe này thế nào? Tính năng thật sự rất tốt, tôi có thể giới thiệu tỉ mỉ cho anh.”
Trần Vận Thành đứng nghe người đó nói mấy phút rồi kiếm cớ rời đi.
Sau khi rời khỏi cửa hàng xe second hand, Trần Vận Thành lập tức gọi điện cho Chu Ngạn, kết quả điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng đối phương vẫn không bắt máy.
Trần Vận Thành bèn gửi wechat cho Chu Ngạn: “Gọi điện lại cho anh.”
Nhưng đợi mãi đến chiều, Chu Ngạn vẫn không gọi điện lại cho Trần Vận Thành, thậm chí cũng không trả lời wechat của anh.
Trần Vận Thành liên lạc với Cố Dao Gia ở bệnh viện, hỏi cô xem bình thường Chu Ngạn sẽ tới bệnh viện thăm con trai vào lúc nào.
Cố Dao Gia nói với Trần Vận Thành: “Mỗi ngày buổi tối làm việc xong anh ấy sẽ tới, ngoài những lúc có xã giao thực sự quá muộn, thì bình thường bảy tám giờ đã đến bệnh viện rồi.” Nói xong, Cố Dao Gia hơi sốt sắng hỏi: “Anh Thành, có chuyện gì ạ?”
Trần Vận Thành nói: “Không có chuyện gì đâu, em đừng lo.”
Ngày đó chập tối hơn bảy giờ Chu Ngạn tới bệnh viện, cậu ta vừa ra khỏi thang máy thì nhìn thấy Trần Vận Thành đang đợi mình trước cửa thang máy, bèn dừng bước, cả người hơi cứng lại.
Trần Vận Thành nói với cậu ta: “Đi thôi, đổi nơi khác nói chuyện, đừng làm phiền vợ và con trai chú.”
Chu Ngạn không nhúc nhích, cậu ta nói với giọng điệu mang theo sự van xin khổ sở: “Anh Thành.”
Trần Vận Thành đi tới trước mặt cậu ta, giơ tay vòng ra sau lưng cậu ta, đồng thời tay kia ấn nút thang máy.
Chu Ngạn nhíu chặt mày, rốt cục vẫn từ bỏ việc chống cự, ngoan ngoãn đi theo Trần Vận Thành xuống lầu.
Bọn họ đi tới vườn hoa ở dưới lầu bệnh viện.
Vì đang là mùa đông thời tiết quá lạnh, nên ăn tối xong trong vườn hoa chẳng có bao nhiêu người tản bộ, ghế dựa dài trong vườn hoa càng thêm vắng vẻ, chẳng có một ai cả.
Trần Vận Thành ngồi xuống ghế dựa dài cùng Chu Ngạn.
Trần Vận Thành nói: “Hôm nay tôi tới cửa hàng second hand của chú, bọn họ nói chú làm chẳng được bao lâu đã nghỉ, hơn nữa lúc làm việc ở đó chú ăn cây táo rào cây sung, dẫn khách hàng của cửa hàng đi chỗ khác.” Anh dứt khoát nói hết một lần cho xong: “Rồi giờ chú không nhận điện thoại của anh, cũng không trả lời tin nhắn của anh luôn.”
Chu Ngạn giơ tay lên, vuốt những sợi tóc rủ trước trán ra phía sau, để lộ vẻ mặt nôn nóng bất an.
Trần Vận Thành khoát một tay lên ghế, quay góc nghiêng về phía cậu ta nói: “Anh hỏi lại một lần nữa, chú và Trương Văn Dũng thêm mấy người dân tộc X đó, các chú đang làm gì?”
Chu Ngạn không nói gì, cũng không nhìn Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành nói: “Chú không nói, anh cũng có cách điều tra ra.”
Chu Ngạn cắn môi, một lúc lâu sau giống như đã đưa ra quyết định, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, thấy gần đó chẳng có ai cả, bèn nhỏ giọng nói với Trần Vận Thành: “Mấy người dân tộc X đó là một hội trộm xe, bọn họ thăm dò địa điểm trộm xe trong thành phố, vốn sẽ trực tiếp phi tang ở bên huyện tự trị.
Về sau không biết vì sao Trương Văn Dũng lại câu kết với bọn họ, bèn tìm người sửa lại biển số và số máy của những chiếc xe đã trộm được, dùng tên người khác đăng ký bên huyện tự trị, rồi làm xe second hand bán ngược về.”
Trần Vận Thành im lặng một lát, rồi nói: “Chú đang giới thiệu khách hàng cho hắn?”
Chu Ngạn nói: “Việc sale xe second hand là Trương Văn Dũng giới thiệu cho em, bảo em chọn một vài người khách vừa tham vừa không cẩn thận, giới thiệu xe second hand rẻ hơn cho bọn họ.
Kết quả làm chưa được bao lâu thì bị ông chủ phát hiện, bèn bảo em thu dọn đồ đạc rời đi, em đổi cửa hàng xe second hand giờ đang làm việc rồi.”
“Xe qua tay cậu đã bán được mấy chiếc rồi?” Trần Vận Thành hỏi.
Chu Ngạn duỗi hai ngón tay ra, thấy Trần Vận Thành nhìn mình, cậu ta lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Vốn chuyện kinh doanh cũng khó thực hiện, người ta không tin tưởng em, tiền Trương Văn Dũng cho em cũng không cao, nhưng anh ta cho em mượn tiền để khám bệnh cho con trai em.”
Trần Vận Thành nói: “Hắn ta đương nhiên sẽ cho chú mượn, tiền lời hắn cho chú không cao, bởi vì hắn ta cất hết tiền vào túi rồi.”
Chu Ngạn nắm lấy cánh tay Trần Vận Thành: “Anh Thành, anh coi như không biết chuyện này đi, nếu không sau này cảnh sát điều tra được, em sợ sẽ liên lụy đến anh.”
Trần Vận Thành rút cánh tay ra khỏi tay cậu ta: “Không cần đợi sau này, cảnh sát đang điều tra rồi.”
Sắc mặc Chu Ngạn lập tức trắng bệch, cậu ta hốt hoảng nhìn Trần Vận Thành: “Gì cơ?”
Trần Vận Thành nói: “Giờ chú không muốn ngồi tù, thì trực tiếp tới đồn cảnh sát tự thú đi, có lẽ sẽ có cơ hội hoãn thi hành án.”
Chu Ngạn nói: “Không được, Trương Văn Dũng sẽ không bỏ qua cho em đâu.”
Giọng Trần Vận Thành hơi lạnh lùng: “Vậy chú cứ ngồi tù cùng với Trương Văn Dũng đi.”
Mặt Chu Ngạn tái nhợt, cậu ta chợt nắm lấy tay Trần Vận Thành, hỏi: “Sao anh biết? Có phải tên cảnh sát họ Long tiết lộ với anh không?”
Hắn vừa dứt lời, lúc Trần Vận Thành chưa trả lời, hai người đồng thời nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần từ phía trước.
Trần Vận Thành ngẩng đầu lên nhìn, thấy Ninh Quân Diên mặc áo bành tô sẫm màu cắm hai tay trong túi áo khoác, đang men theo con đường nhỏ dọc vườn hoa đi về phía bọn họ, mãi cho đến khi đứng trước mặt bọn họ mới dừng lại.
Chu Ngạn cũng nhìn sang, cậu ta không nhận ra Ninh Quân Diên, bỗng chốc liên tưởng đến lời Trần Vận Thành nói là cảnh sát đã chú ý đến bọn họ, nhất thời tưởng Trần Vận Thành dẫn cảnh sát tới bắt cậu ta, sợ đến mức bỗng nhiên đứng bật lên khỏi ghế dài.
Trần Vận Thành cũng từ từ đứng dậy, anh túm lấy cánh tay Chu Ngạn, phát hiện cơ bắp của cậu ta đang kéo căng, bèn nói: “Chu Ngạn, đây là Ninh Quân Diên, chú còn nhận ra anh ấy không?”
Chu Ngạn sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía người đàn ông cao to anh tuấn ở trước mặt, nhắc lại: “Anh là Ninh Quân Diên?”
Ánh mắt Ninh Quân Diên đang đặt trên mặt Chu Ngạn, lạnh lùng vô cảm, hắn chỉ nói: “Chu Ngạn, nhiều năm rồi không gặp.”.