Sinh nhật của ông cụ Ninh, theo thông lệ, thì tất cả con cháu trong gia đình đều phải về chúc thọ ông.
Năm nay Ninh Chương Hồng lại vừa bị bệnh nặng xuất viện, nên bữa cơm ngày mai chắc sẽ càng trang trọng và ý nghĩa hơn.
Nhưng Ninh Quân Diên không định dẫn anh về vào ngày sinh nhật ông nội, mà là quay về ăn tối trước đó một ngày.
Hắn không quan tâm người nhà sẽ tiếp nhận mỗi quan hệ giữa anh và hắn như thế nào, nhưng hắn lo Trần Vận Thành sẽ để ý.
Trần Vận Thành thực sự cảm thấy rất mâu thuẫn, anh lo lắng bất an.
Một mặt anh muốn đi gặp ông nội của Ninh Quân Diên, một mặt khác ở trong lòng lại nghĩ cho dù ông nội Ninh Quân Diên có tốt cỡ nào đi chăng nữa, có thương Ninh Quân Diên nhường nào đi chăng nữa, thì khi nhìn thấy người yêu của hắn là đàn ông chắc chắn vẫn sẽ thất vọng.
Rõ ràng trong lòng luôn mong cháu trai dẫn bạn gái về nhà, nhưng kết quả lại biến thành bạn trai, trong lòng ông cụ hẳn sẽ không dễ chịu gì.
Nhưng anh không từ chối Ninh Quân Diên, anh cảm thấy chuyện này chắc chắn rất có ý nghĩa với Ninh Quân Diên, ít nhất anh không muốn làm Ninh Quân Diên thất vọng.
Ngày đó mặc dù Trần Vận Thành không đến nỗi mặc âu phục giày da, nhưng cũng mặc đồ trang trọng hơn ngày thường một chút.
Ninh Quân Diên lái xe đến khu chợ đón anh, sau khi lên xe hắn nói với anh rằng: “Đừng căng thẳng.”
Trần Vận Thành gật đầu, anh không nói gì cả.
Lúc bọn họ lái xe ra khỏi khu chợ, thì gặp một chiếc BMW màu trắng đang định vào cổng chợ.
Đó là chiếc BMW second hand mua trả góp, thường để ở chỗ đỗ xe bên ngoài cửa hàng, bình thường anh không lái nó, chỉ khi phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn thì mới lái thôi.
Chiều nay Quan An Lâm lái xe ra ngoài, giờ mới quay về.
Lúc xe nhường đường, Trần Vận Thành ấn cửa xe xuống, hỏi Quan An Lâm: “Đi đâu đấy?”
Quan An Lâm xua tay không thèm trả lời, mà hỏi Trần Vận Thành: “Đêm nay lại không về à?”
Ninh Quân Diên thay Trần Vận Thành nói: “Không về.”
Quan An Lâm lộ ra vẻ mặt không hài lòng, gã kéo kính xe lên rồi lái xe vào chợ.
Trần Vận Thành thấp giọng mắng một câu: “Thằng nhóc thối.” Rồi không nói gì nữa.
Đến khu biệt thự ở nội thành của ông nội, Ninh Quân Diên dừng xe ở bãi đậu xe ven đường của khu chung cư, hắn mở cửa xuống xe, đợi Trần Vận Thành xuống rồi cùng anh đi vào bên trong.
Trần Vận Thành nói rất ít, giống như đang tập trung tinh thần để bước đi.
Ninh Quân Diên đi thẳng đến cửa biệt thự, hắn đẩy cửa bước vào, rồi bỗng nhiên nắm chặt tay Trần Vận Thành, tiếp đó không cho anh thời gian phản ứng, mà cứ như vậy kéo anh vào bên trong.
Ông cụ Ninh đang ở trong phòng khách vừa xem tin tức trên ti vi vừa đợi khách, nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ.
“Ông nội,” sau khi vào cửa Ninh Quân Diên nói: “Con dẫn người về rồi.”
Trên mặt ông cụ Ninh đầu tiên là lộ ra một nụ cười, ông nói: “Về rồi đấy à.” Sau đó lại nhìn Trần Vận Thành một lúc, bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, ông hỏi Ninh Quân Diên: “Đây là một cô gái à?” Ông không hiểu lắm, ông biết giờ có mấy cô gái sẽ ăn mặc và trang điểm như đàn ông, nhưng thanh niên trước mặt này trông không giống con gái lắm.
Ninh Quân Diên nói: “Không phải.”
Trần Vận Thành rất hồi hộp, anh nói: “Chào ông nội, con là Trần Vận Thành.”
“Ồ ——” Ông cụ Ninh gật đầu, kéo dài giọng ra, nhưng vẫn chưa hiểu, chỉ có thể dặn dò: “Nhanh ngồi đi.”
Trần Vận Thành rất muốn bảo Ninh Quân Diên thả tay anh ra, nhưng Ninh Quân Diên lại ngày càng táo bạo, hắn luồn ngón tay vào khe hở giữa những ngón tay anh rồi nắm thật chặt, dẫn anh tới ngồi song song xuống sô pha.
Ông cụ Ninh nhìn hai người bọn họ mãi, đợi bọn họ ngồi xuống, ông mới hỏi Ninh Quân Diên: “Không phải nói dẫn bạn gái về sao?”
Ninh Quân Diên nói: “Con đâu có nói thế, con nói là dẫn người yêu về.”
Hình như ông cụ Ninh hơi sửng sốt, ánh mắt của ông đánh giá Trần Vận Thành từ trên xuống dưới, một lát sau lại nhìn Ninh Quân Diên với ánh mắt dò hỏi.
Ninh Quân Diên gật đầu: “Đây là Vận Thành, là người mà con đã kể với ông.”
Thật ra ông cụ rất ngạc nhiên, nhưng ông kiềm chế cảm xúc của mình rất tốt, đầu tiên ông hơi gật đầu, rồi suy nghĩ thêm một lát với vẻ mặt khó hiểu, sau đó ông lại gật đầu như thể đã hiểu ra: “Là vậy à.”
Lúc này Trần Vận Thành vội vã lấy quà mà mình mang đến cho ông cụ Ninh ra, là một chai rượu gạo được đóng gói rất đẹp, giá cũng không rẻ.
Ông cụ Ninh mỉm cười nhận lấy, cứ cảm ơn không ngớt, sau đó ông lại hỏi giúp việc xem đã ăn cơm được chưa, rồi bảo bọn họ tới phòng ăn để ăn tối.
Trong suốt quá trình ăn cơm, ông cụ Ninh vẫn luôn nói chuyện với Trần Vận Thành, thái độ rất ôn hòa, giống như là bậc bề trên hòa ái đang hỏi thăm con cháu, không hề có một câu làm khó dễ.
Trần Vận Thành từ từ bình tĩnh lại, anh vừa ăn vừa nói chuyện với ông cụ, nói rất nhiều.
Sau đó nhân lúc Trần Vận Thành đứng dậy tới phòng vệ sinh, Ninh Quân Diên bèn hỏi ông nội: “Ông thích em ấy không?”
Ông nội lắc đầu thở dài: “Không phải là vấn đề có thích hay không, dù sao thì con cũng phải nghĩ cho thật kỹ.”
Ninh Quân Diên cầm giấy ăn nhẹ nhàng lau miệng, nói: “Con đã nghĩ lâu lắm rồi.”
Ăn tối xong, bọn họ lại ngồi uống trà với ông cụ Ninh ở trong phòng khách.
Sau khi nói chuyện hơn mười phút, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó có người đẩy cửa bước vào, gọi: “Cha.”
Người trong phòng khách đồng thời quay đầu lại nhìn, thấy người đẩy cửa vào là Thư Dung, mà theo sau Thư Dung là Ninh Chương Hồng đang được Ninh Chương Ngọc dìu vào.
Tình cảnh lập tức trở nên lúng túng.
Trần Vận Thành chậm rãi đứng lên, mà lúc anh đứng lên, Ninh Quân Diên cũng nắm chặt lấy tay anh, rồi đứng lên cùng anh.
Thư Dung nhìn thấy Trần Vận Thành ngồi trong phòng khách, bà chẳng thèm che giấu mà lập tức thay đổi sắc mặt, vốn trên mặt đang mỉm cười nhưng đã nhanh chóng biến mất chẳng còn tăm hơi.
Hai anh em Ninh Chương Hồng và Ninh Chương Ngọc theo sau Thư Dung đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, đứng ở cửa quên cả việc bước vào.
Vẫn là ông cụ Ninh mở lời nói: “Đứng ngẩn người làm gì thế, về rồi thì vào đây ngồi.”
Thư Dung nhìn Trần Vận Thành, không có phản ứng.
Lúc này Ninh Chương Ngọc nói: “Anh hai chị dâu, vào trong ngồi trước đã.”
Lúc này Thư Dung mới nhúc nhích thân thể, đi về phía sô pha ở trong phòng khách.
Người một nhà ngồi xuống sô pha trong phòng khách giữa bầu không khí lúng túng, ông nụ Ninh dặn dò giúp việc đem ly lên rót trà, rồi cũng im lặng không nói thêm gì nữa.
Vốn ngày mai mới là sinh nhật của ông cụ, hôm nay mấy người con của ông không định tới, nhưng vì Ninh Chương Hồng bị bệnh mới xuất viện, có bà con xa ở vùng khác gọi điện nói muốn tới chúc thọ ông cụ Ninh tiện thể tới thăm Ninh Chương Hồng, nên anh em Ninh Chương Hồng mới tới đây vào tối nay luôn, định bàn bạc với ông cụ ngày mai trực tiếp đặt mấy bàn ở nhà hàng chứ không tổ chức ở nhà nữa.
Ninh Chương Ngọc nghĩ Ninh Chương Hồng mới xuất viện sức khỏe chưa tốt, nên bảo chồng mình lái xe đi đón hai vợ chồng anh hai tới đây.
Chồng của bà tên Hoàng Tấn, lúc đến nơi dừng xe ở bên ngoài biệt thự, bèn để cho bọn họ xuống xe vào trước rồi mình mới đi tìm chỗ đỗ xe, thế nên vào sau mấy phút.
Lúc trước Ninh Chương Ngọc đã gặp Trần Vận Thành trong bệnh viện, mặc dù Thư Dung không nói cho bà nghe cậu thanh niên này rốt cục là ai, nhưng lúc đó bà đã cảm thấy giữa anh và Ninh Quân Diên có sự mập mờ khác thường rồi, ban nãy lại nhìn thấy hai người nắm tay nhau, trong lòng bà bỗng chốc đã có suy đoán.
Mà Hoàng Tấn từ bên ngoài đi vào, không hiểu rõ tình hình ở bên trong.
Ông chỉ nhìn thấy Ninh Quân Diên và một cậu thanh niên đang ngồi trên sô pha, bèn chào hỏi: “Quân Diên cũng đang ở đây à? Đây là bạn cháu hả?”
Hoàng Tấn chỉ thuận miệng hỏi một câu, nhưng Ninh Quân Diên lại ngẩng đầu lên nhìn ông, nói: “Đây là người yêu cháu, cháu dẫn cậu ấy tới gặp ông nội.”
Trần Vận Thành sửng sốt, anh quay đầu lại nhìn hắn.
Ninh Quân Diên rất bình tĩnh, tiếp đó lại nắm chặt tay Trần Vận Thành.
Hoàng Tấn bỗng chốc không kịp phản ứng, ông nói: “Gì cơ?”
Ninh Chương Ngọc chú ý thấy sắc mặt của Thư Dung chợt trở nên tái nhợt, bèn vội vã nói với chồng mình: “Anh ngồi xuống đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.”
Hoàng Tấn nói: “Không phải, Quân Diên vừa nói gì?” Ông nghi ngờ mình nghe nhầm.
Ninh Quân Diên chợt bật cười, hắn nói: “Vậy thì chính thức giới thiệu với mọi người một chút, đây là người yêu của con, Trần Vận Thành.”
Thư Dung lập tức đứng dậy khỏi sô pha, bà lạnh lùng nói với Ninh Quân Diên: “Mẹ thấy con điên rồi đó!”
Ninh Chương Ngọc vội vã kéo bà: “Chị dâu, có chuyện gì thì từ từ nói.” Nói xong, Ninh Chương Ngọc vội vã nháy mắt với Hoàng Tấn.
Hoàng Tấn chợt hiểu ra, cũng vội vàng khuyên nhủ: “Chị dâu chị đừng nóng, có lẽ là có hiểu lầm.”
Ninh Chương Hồng cúi đầu, ông không nói gì, chẳng có ai nhìn rõ rốt cục thì trên mặt ông đang có biểu cảm gì.
Ninh Quân Diên ngước lên nhìn Thư Dung, hắn nói: “Vậy mẹ cứ coi như con điên rồi là được, con không cầu xin sự đồng ý của bất cứ ai hết, con chỉ thông báo cho mọi người biết thế thôi.”
Ninh Chương Ngọc không nhịn được nói: “Quân Diên con đừng như vậy, con muốn làm mẹ con tức chết sao?”
Ninh Quân Diên lắc đầu: “Con không làm bà ấy giận, là bà ấy đang giận bản thân mình.
Con đã 30 tuổi rồi, hoàn toàn có thể tự lên kế hoạch cho cuộc đời của con, hơn nữa con sống rất tốt, con không hiểu vì sao bà ấy phải tức giận.”
Ninh Chương Hồng cuối cùng cũng mở miệng, ông trầm giọng nói: “Mẹ con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.”
Ninh Quân Diên nhíu mày: “Vậy nên con không biết là con sống có tốt hay không, mà chỉ mẹ con mới biết thôi à?”
Trần Vận Thành ngồi bên cạnh, giơ tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên quay đầu qua nhìn anh, ghé sát bên tai anh thấp giọng nói: “Muốn về rồi à? Vậy chúng ta về thôi.”
Nói xong, Ninh Quân Diên kéo tay Trần Vận Thành đứng lên, hắn nói với ông nội rằng: “Ông nội, con và Vận Thành về đây, hôm khác sẽ quay lại thăm ông.”
Ông cụ Ninh đang định gật đầu, thì Thư Dung bèn lớn tiếng nói: “Không được đi! Hôm nay không nói cho rõ ràng, thì ai cũng đừng hòng đi khỏi đây!”.