Ngày hôm sau vừa hay lại là cuối tuần, Cố An Thành dụ dỗ Trần Viễn ngủ thêm một lát, nhờ dì bảo mẫu làm thật nhiều đồ ăn ngon.
Lần đầu tiên trong đời Trần Viễn bị mùi thơm của đồ ăn hấp dẫn đến tỉnh dậy, cậu vừa mở mắt ra liền cảm nhận được ánh nắng ấm áp chiếu trên người.
Cậu híp mắt nhìn về phía cửa sổ, rèm cửa sổ dày nặng chẳng biết từ lúc nào đã mở ra, sáng ngời mà ấm áp khiến cho cậu phi thường thoải mái.
Trần Viễn lại nhìn ngoài cửa một chút, phát hiện cửa phòng không khóa, từ khe cửa còn có thể nhìn thấy mấy bức tranh treo trên hành lang.
Trần Viễn cảm thấy nhà Cố An Thành đặc biệt đẹp, nơi nào cũng kì công bố trí.
Tuy rằng, khả năng bởi vì đây là nhà Cố An Thành, cho nên cậu mới cảm thấy nơi nào cũng đều hảo.
Dưới lầu lúc này truyền đến âm thanh chén đĩa va chạm, Cố An Thành thật giống như liếc mắt một cái nhìn xuyên qua tường, đứng dưới lầu một hô, "Tiểu Viễn, tỉnh rồi thì đi đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn cơm!"
Trần Viễn mũi có chút chua, cậu sợ chính mình nhịn không được bật khóc, vội vàng dùng mu bàn tay dụi dụi đôi mắt, "Đến liền đây!"
Trần Viễn nghĩ thầm, cậu xử sự quá mức sai trái, Cố An Thành đối với cậu tốt như vậy, cậu không nên nghĩ nhiều những chuyện không hay như thế...!
Nhát gan, nhu nhược còn dễ suy nghĩ lung tung, kỳ thực Trần Viễn đều biết rất rõ hàng loạt tính cách không tốt của mình, cho nên cậu không có bằng hữu, cũng chưa từng dám to gan vọng tưởng sẽ kết giao bạn bè với người khác.
Cố An Thành là người đầu tiên...!Tới gần cậu, nói muốn chăm sóc cho cậu...!
Cố An Thành người này, thật sự là quá tốt...!
Lúc Trần Viễn xuống lầu thì dì bảo mẫu từ trong bếp cũng vừa vặn đi ra trên tay bưng mấy đĩa thức ăn hướng mặt bàn đặt lên, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy tiểu thanh niên trắng trẻo tạc mao đứng chỗ thang lầu, trên người mặc áo ngủ gấu con, đặc biệt ngoan ngoãn còn đặc biệt đáng yêu, bảo mẫu cười nói, "Ai nha, đứa nhỏ đẹp đẽ như con có thể cùng An Thành chơi tốt, rất không dễ dàng đi."
Bảo mẫu chăm sóc bữa cơm giấc ngủ cho Cố An Thành đã rất nhiều năm, thật sự biết rõ tính nết vị đại thiếu gia này cỡ nào bá đạo, cỡ nào dễ tức giận.
Tuy rằng bạn bè Cố An Thành không ít, bất quá nhìn qua cũng không phải cái dạng hiền lành gì, chỉ có đứa bé gọi là Trần Viễn vừa nhìn liền biết cùng những người kia không giống nhau.
Tiểu Viễn nhất thời thành công đạt được hảo cảm của bảo mẫu, "Nghe nói con ở nhà ăn không được tốt, sau này cứ ở lại đây cùng An Thành đi, dì mỗi ngày thay đổi thực đơn làm đồ ngon cho hai đứa."
"Cảm ơn...!Cảm ơn dì." Trần Viễn có phần ngượng nghịu, cậu đối với người xa lạ luôn tồn tại rất nhiều sợ hãi cùng phòng bị, cho nên tuy rằng bảo mẫu bắt chuyện phi thường ôn nhu, cũng phi thường...!Mê hoặc, thế nhưng Trần Viễn vẫn rất hồi hộp, căng thẳng đến mức đứng mãi ở trên cầu thang không dám động đậy.
Cố An Thành từ lúc cậu xuống lầu cũng sớm đã nhìn về phía cầu thang kia, thấy cậu đứng một chỗ không động đậy liền đi lên kéo cậu, "Nhanh xuống ăn cơm."
"Ừm." Vành tai Trần Viễn đỏ lên, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, trong nháy mắt Cố An Thành kéo cậu đó, cậu đột nhiên cảm thấy chẳng còn gì đáng sợ, bởi vì luôn có Cố An Thành ở đây.
Trần Viễn bởi vì chút ý nghĩ này mà xấu hổ không thôi.
Cố An Thành lôi kéo cậu đến cạnh bàn ăn ngồi xong, bảo mẫu liền đem cho hai người bát cháo, lại gần Trần Viễn cười híp mắt nhìn cậu, "Gọi ta dì Lệ là tốt rồi, sau này quần áo hay giày bị bẩn cứ đưa tới dì giặt cho nhé!"
"Cảm ơn, cảm ơn dì." Trần Viễn nào dám thật sự đi tìm dì, dì là bảo mẫu của Cố An Thành, hoàn toàn không có nghĩa vụ đến ngay cả cậu cũng phải chăm sóc.
Trần Viễn câu nệ mình thế nào dì Lệ đều nhìn ở trong mắt, nhớ tới mấy lời Cố An Thành dặn, dì cũng không nói thêm nữa, dọn dẹp một chút liền để hai đứa bé tự mình ăn cơm, dì đi trước, buổi chiều lại đến chuẩn bị cơm tối cùng dọn dẹp bát đũa, thức ăn còn thừa lúc sáng sớm.
Đương khi trong phòng chỉ còn dư lại Trần Viễn cùng Cố An Thành, Trần Viễn rõ ràng thanh tĩnh lại chút ít, điều này làm cho Cố An Thành cảm thấy rất vui mừng, cậu ấy không sợ mình giống như vậy, cũng không xem hắn đồng dạng như người ngoài mà phòng bị, thực sự là chuyện tốt.
Cố An Thành bất giác hơi xúc động, dù sao cũng là một đứa trẻ ngốc, Trần Viễn bị hắn khi dễ thành quen suốt hai năm, ngày hôm qua hắn một bên doạ một bên dỗ dành đều dùng hết.
Chẳng biết người này rõ ràng là bị bắt nạt từ nhỏ cho đến lớn tại sao còn có thể ngây thơ như vậy.
Không, e rằng nguyên do bởi vì cậu ngây thơ cho nên mới vẫn luôn bị những người khác bắt nạt.
Nghĩ tới chuyện này Cố An Thành cả người lại có chút không xong, nhưng mà sợ điểm không dễ dàng gì mới thích ứng được nơi này của Trần Viễn phát hiện, hắn chỉ có thể miễn cưỡng chính mình trước tiên không nghĩ tới nữa.
Đưa tới trước mặt Trần Viễn một đĩa rau, theo dõi cậu để tiện bề phối hợp dinh dưỡng, càng không cho cậu ăn quá nhanh, thấy cậu ăn uống không sai biệt lắm sẽ nói cho cậu biết không thể ăn quá no, chốc nữa vẫn còn có rất nhiều đồ ăn ngon.
Cố An Thành lề mề đến mức hiện ra sơ hở, chính hắn còn có chút sợ Trần Viễn cảm thấy được khác thường, nhưng bộ dáng Trần Viễn ngược lại vô cùng thích ứng, Cố An Thành dặn cậu làm sao cậu liền ghi nhớ lời của hắn mà làm theo y hệt.
Cả người thoạt nhìn so với lúc trước tinh thần khôi phục hơn rất nhiều.
"Ăn ngon không?" Cố An Thành vừa thấy Trần Viễn ăn xong, liền lau miệng giúp cậu, bưng bát đĩa đi vào nhà bếp, thời điểm bước ra đã thấy Trần Viễn vẫn còn tại chỗ cũ kia bình tĩnh ngồi.
"Làm sao vậy? Ăn không ngon?" Cố An Thành cảm thấy sáng sớm hôm nay cháo yến mạch cùng bánh khoai tây đều ăn rất ngon, bất quá rau thơm ướp muối căn bản có điểm không đủ vừa ý mà thôi.
Trần Viễn lắc đầu như trống, cười nói, "Ăn ngon, ăn cực kỳ ngon."
"Thế sao lại ngơ ngác, mới vừa rồi còn thấy cậu rất có tinh thần cơ." Cố An Thành xoa xoa mớ tóc bởi vì gội lúc tối muộn nên thời điểm sấy không kĩ càng mới rối bù của cậu, trong lòng suy nghĩ như vậy không được, vẫn nên gội đầu vào buổi sáng, chí ít sáng sớm còn dư dả thời gian để chỉnh lý tóc tai trước khi ra ngoài.
"Tôi, tôi nghĩ..." Trần Viễn mới chỉ nói ra hai chữ da mặt liền hồng thấu, cậu cho tới bây giờ vẫn không dám nói "Muốn tôi làm chuyện gì", đây là đặc quyền chỉ có đứa nhỏ trong những gia đình hạnh phúc mới có.
Gia gia cậu dựa vào chút tiền ít ỏi từ việc nhặt rác nuôi sống cậu, cho cậu đọc sách, đến trường, cậu từ đầu đến cuối đều cảm thấy chính mình không thể ăn không uống không.
Cố An Thành biết rõ tính cách của cậu, nghe cậu nói như vậy mới gật đầu cổ vũ, "Cậu nói."
"Tôi nghĩ, nếu không, cứ để tôi giặt quần áo cho cậu đi..."
Cố An Thành bật cười, hắn sớm phải đem cái đầu xoã tung giống như lông mèo của nhóc ngốc kia ôm vào trong lồng ngực xoa xoa, "Trước nay đó đều là công việc của dì Lệ, sau này quần áo của cậu cũng để cho dì lo đi, tôi sẽ gửi dì một ít phí dụng."
"Kia, như vậy sao được!" Trần Viễn có chút nóng nảy, cậu ngồi ở trên ghế muốn đứng lên lại bị Cố An Thành cố định về chỗ cũ.
"Không có gì không được, cậu đã ở trong nhà của tôi rồi, toàn bộ cứ nghe theo tôi." Cố An Thành bỏ qua việc lại dỗ dành người này, chính mình tự tranh thủ một ít kỳ vọng, hắn hiện tại cần nhất chính là thời gian.
Trần Viễn có điểm gấp gáp, cậu sợ chính mình khiến Cố An Thành chịu thêm quá nhiều phiền phức, chẳng mấy chốc hắn ta sẽ lại chán ghét cậu, "Tôi, tôi có thể làm rất nhiều chuyện..."
"Cậu bây giờ trước tiên đi học cho giỏi, sau đó có thể kiếm tiền cho tôi, kiếm thật nhiều tiền để tôi dưỡng già." Thời điểm Cố An Thành nói láo trong lòng thế nhưng không xuất phát chút nào giả tạo, hắn vừa nói như vậy, trực tiếp đem Trần Viễn xưa nay chưa từng nghĩ tới còn có thể dùng cách này trấn trụ, cậu cảm thấy rất có đạo lý cho nên liền gật gật đầu.
"Cậu đáp ứng?"
"Ân, sau này tôi giúp cậu kiếm thật nhiều thật nhiều tiền."
"Tốt, hôm nay tôi trước dẫn cậu đi cắt tóc, nếu không lúc làm bài thi tầm nhìn sẽ bị chặn mất."
Trần Viễn không biết đề tài tại sao chuyển biến nhanh như vậy, nhưng vẫn bé ngoan gật đầu nói, "Đều nghe cậu.".