Sự Yêu Thương Của Tra Công


Toàn bộ thời gian cuối tuần Cố An Thành đều dành để bồi tiếp Trần Viễn, thậm chí một tấc cũng không rời, Trần Viễn muốn làm gì hắn liền đạp xe dẫn cậu đi, lúc không có chuyện làm thì đến bệnh viện tán gẫu với gia gia.

Rốt cuộc vào trưa ngày chủ nhật, hai người về lại căn nhà của Trần Viễn, đem sổ tiết kiệm gia gia giấu ở tường gạch phía sau tìm được mang đi.

Sổ tiết kiệm có hơn 12 ngàn*, đối với lão gia tử mà nói đây thực sự là dùng cả đời để tích luỹ, ngoại trừ cung cấp chi phí đi học lẫn ăn mặc cho Tiểu Viễn, còn có rất nhiều lần bị tiểu thúc cậu lừa gạt hoặc đe doạ cướp đi.

Trần Lương Bang là cái dân cờ bạc, quanh năm đều thiếu nợ bên ngoài.

(*gốc là 10 ngàn nhị ^^)
Một cái sổ tiết kiệm bìa ngoài cũ mèm rách nát trông chẳng có chút nào đáng giá, cuối cùng bên trong lại chứa dãy số lớn đến không ngờ.

Cố An Thành trải qua sự tình này đối với lão gia tử càng thêm bội phục lẫn kính trọng.

Trần Viễn cầm sổ tiết kiệm nhìn Cố An Thành một chút, "Đưa nó cho cậu nhé?"
"Cậu trước tiên cứ giữ lại, hai ngày nữa chờ cô cô tôi giới thiệu ngân hàng tư nhân quản lý tài sản, bởi vì tôi còn phải đi học không dư thời gian trông chừng, cho nên tiền liền giao cho họ coi sóc giúp.

Cậu cũng giống vậy, tôi với cậu cứ dùng chung một hệ ngân hàng đi."
"Đó là...!Cái gì?" Trần Viễn căn bản chưa từng nghe nói đến nghề nghiệp này, cậu có biết người gọi là giám đốc, nhưng giám đốc cũng sẽ giúp người khác quản lý sổ tiết kiệm sao?
"Quản lý tài sản, là đem số tiền có trong tay làm vốn lưu động dùng để đầu tư, về sau chúng nó sinh lời sẽ càng nhiều." Cố An Thành xoa xoa tóc Trần Viễn, "12 ngàn cậu cầm xem như là cơ sở tài chính, tôi cho cậu thêm 8 ngàn nữa.

Cậu vừa mới bắt đầu số vốn có được là 20 ngàn, đợi sau khi kiếm ra tiền lời, cậu trả lại cho tôi tám ngàn là được rồi."
Trần Viễn hoàn toàn mù tịt, không biết rốt cuộc Cố An Thành đang nói cái gì, nhưng cậu hiểu ý định muốn cho mình vay 8 ngàn của hắn, để số tiền trong sổ tiết kiệm chẵn 20 ngàn.

Tiếp đó cậu sẽ đem 8 ngàn kia trả lại cố chủ, Trần Viễn nhiều nhất cũng chỉ có thể nghĩ được tới đây, cho nên bèn gật gật đầu, đơn giản bởi vì cậu cảm thấy trao đổi này rất công bằng.

Lúc này cậu thậm chí còn chẳng hay biết cổ phiếu là thứ gì, càng không rõ vừa đầu tư liền có khả năng trúng, hoặc nội trong một ngày 20 ngàn dư sức biến thành 12 vạn là loại khái niệm gì.

Giả như vừa rồi, Cố An Thành chưa đề cập đến chuyện cho cậu mượn 8 ngàn, cậu cũng khẳng định không chút để ý mà thuận theo hắn.

Nhưng vào thời điểm này Trần Viễn đang còn là một cậu học sinh đơn thuần gì cũng không hiểu, Cố An Thành nói thế nào thì chính là thế đấy.

Cố An Thành sợ cậu lo lắng, nói với cậu có thể suy nghĩ lại, bất quá Trần Viễn không chút nào để ý, trực tiếp trao sổ tiết kiệm trong tay cho Cố An Thành.

Cuối tuần ấm áp trôi qua, khuya ngày chủ nhật Trần Viễn thoả mãn ăn một dạ dày toàn là đồ ăn do Cố An Thành tự tay chuẩn bị, hệt như những lời mà hắn cam kết: "Lão công tự mình làm bữa tối tình yêu".

Cố An Thành dắt cậu tới siêu thị đi dạo hồi lâu, mỗi lần nhìn thấy các loại đồ ăn có vẻ ngon miệng liền quay sang hỏi ý cậu muốn ăn hay không, giả như Trần Viễn gật đầu bảo thích hắn liền gom về sơ chế, nấu nướng.

Trần Viễn cũng hết sức tự nhiên hưởng thụ một ngày cuối tuần như vậy, không ngại phiền phức cùng Cố An Thành thảo luận nên mua rau gì làm thành món xào, hoặc nguyên liệu nào thích hợp đặt cùng một chỗ mà nấu bát canh.

Hai người mua rất nhiều rau dưa thịt cá về nhà, trong lòng Trần Viễn lén lút mà nghĩ Cố An Thành mua bằng ấy thức ăn bất quá là để dỗ mình, buổi tối khẳng định vẫn là dì Lệ làm cơm, hoàn toàn không ngờ tới rằng tối nay dì ấy thực sự không đến, mà là đích thân Cố An Thành đeo lên tạp dề, tiến vào nhà bếp.

Trần Viễn đứng ngồi không yên, bèn đánh liều hướng thẳng nhà bếp mau lẹ chạy tới, nhìn thấy Cố An Thành mặc chiếc tạp dề màu hồng phấn, đặc biệt thành thục gọt vỏ khoai tây.

Trần Viễn kinh ngạc vô cùng, "Cậu thật sự biết làm cả cơm!"
Đời trước thời điểm du học Cố An Thành vẫn luôn tự mình nấu cơm, mẹ hắn tìm được một vị đầu bếp xuất thân người Mễ, đồ ăn bưng tới mang theo mùi vị quả thực quái dị tận trời, bởi thế Cố An Thành đành phải tự mình động thủ.

Hơn nữa may mắn coi như có chút thiên phú, cho nên món nào làm ra ăn cũng rất ngon, nghe thấy Trần Viễn cảm thán, Cố An Thành cười khoe khoang một chút, đem khoai tây đã xử lý thành từng miếng to nhỏ xấp xếp thành hàng, chỉnh tề bài bản y hệt chương trình dạy nấu ăn.

Chính bản thân hắn cũng vô cùng hài lòng, sau đó tiếp tục xắt miếng cà chua, từng quả cà mềm mại đều ở trong tay hắn từ từ biến ra hình trăng lưỡi liềm.

Trần Viễn đặc biệt yêu thích Cố An Thành như vậy, không nói rõ được tại sao, tuy rằng Cố An Thành nhìn qua chẳng có chút nào phù hợp với nhà bếp, cũng không thích hợp dùng chiếc tạp dề màu hồng phấn.

Thế nhưng Cố An Thành lúc này đặc biệt toả ra cảm giác an toàn vô tận, không chỉ dư thừa mạnh mẽ, còn có chút ít bao dung lẫn phi thường ấm áp.

Vô tình khiến cho cậu nhớ tới lão nhân gia.

Trần Viễn xác thực thích nhìn một Cố An Thành giống như hiện tại, cho nên nằm nhoài ở cửa phòng bếp không muốn đi.

Cố An Thành thấy vậy bèn gọi cậu đến sát bên cạnh, Trần Viễn cho rằng Cố An Thành đây là muốn mình phụ giúp một tay.

Mặc dù cậu cũng biết chút ít việc ở nhà bếp, nhưng nếu đem so cùng Cố An Thành khẳng định là kém quá xa, bất đắc dĩ dịch từng bước một tiến vào nhà bếp.

Bất quá Cố An Thành cũng không phải muốn yêu cầu Trần Viễn hỗ trợ gì cả, mà là đem cậu vòng qua đến trước ngực hắn, cách hắn gọt hành tây cùng thanh hồng tiêu.

Trần Viễn bị mấy thứ này hun cho hai mắt cay xè, lúng túng xoay người đem mặt chôn chặt trong ngực Cố An Thành, có thể cảm giác được rõ ràng Cố An Thành cười đến lồng ngực rung lên, trong lòng Trần Viễn ngọt như đổ mật, đôi mắt lại cay đến phát run.

"Cay tới như vậy?" Cố An Thành ban đầu chỉ định đùa cậu một chút, ấy thế mà vừa nhìn hai mắt Trần Viễn chịu cay đến độ đỏ lên, tâm can đảo loạn không dễ chịu, ném dao trên tay sang một bên, nâng đầu Trần Viễn muốn xem kĩ mắt cậu, "Đều tại tôi, có đau lắm hay không? Không được rồi, để tôi giúp cậu rửa qua nước lạnh."
"Không cần, chờ chút liền ổn." Trần Viễn hướng phần ngực trên quần áo Cố An Thành dụi dụi, "Cậu xem, vẫn rất tốt mà."
Cố An Thành bị cọ đến toàn thân bốc hoả, đẩy Trần Viễn ra ngoài phòng khách, "Cậu xem TV đợi tôi chút, lập tức liền xong xuôi."
Trần Viễn không muốn đi, Cố An Thành lại cứ cương quyết mang cậu ra ngoài, cuối cùng cậu chỉ có thể tiếc nuối ngồi trong phòng khách xem mấy kênh tin tức nhàm chán.

Cố An Thành xác thực làm cơm rất nhanh, chốc lát đã hoàn thành ba món mặn một món canh: tô bá thang chua ngọt khai vị, thịt bò nạm xào với cà chua, khoai tây kho mềm phối hợp với ít su hào, thức ăn vừa phong phú lại nhiều dinh dưỡng.

Cố An Thành nghe được Trần Viễn rất thích cà chua, hắn lúc đó liền nghĩ đến việc sẽ làm món này.

Quả nhiên vừa đặt lên bàn, Trần Viễn đã không nhịn được nuốt ngụm nước miếng, hai mắt mở to chằm chằm nhìn bát đồ ăn.

Cố An Thành hiểu ý, múc cho cậu một bát thật đầy, "Cẩn thận bỏng, chậm rãi mà uống."
Trần Viễn bé ngoan gật đầu đáp lại, thời điểm ăn canh đôi mắt đều thoả mãn đến híp cả lại, hô lên tán thưởng, "Cậu thật là lợi hại a, món này ngon quá đi!"
Cố An Thành cảm giác được bản thân chỉ cần nghe Trần Viễn khen ngợi một câu liền có thể dương dương tự đắc chính mình là một đầu bếp tay nghề tuyệt đỉnh, "Đến, lại nếm thử món này xem sao."
Trên bàn còn tới ba đĩa đồ ăn: một món dầu hầm hoa tiêu, một đĩa nhỏ thịt xào với cả một đĩa rau củ hấp màu sắc.

Tất cả đều là món ăn thường ngày, Cố An Thành gắp vào bát Trần Viễn một miếng ngó sen mỏng, bởi vì đột nhiên nhớ tới Trần Viễn từng nói muốn thử một chút loại này ăn vào có cảm giác gì.

Quả nhiên Trần Viễn đầy mặt hiếu kỳ, nhanh chóng gắp lên bỏ vào trong miệng cắn thử một chút, "Thế mà có điểm hơi cứng...!Rõ ràng thoạt nhìn cảm giác rất mềm mà..."
"Nếu như đem chưng ăn sẽ mềm lắm, cắn một cái ngó sen liền tan ngay đầu lưỡi, lần sau làm cho cậu món hoa quế gạo nếp ngó sen." Cố An Thành lại không thực sự muốn ăn thứ gì, thật giống như chỉ cần ngồi yên một chỗ nhìn Trần Viễn ăn hắn cũng có thể no căng cả bụng, thế là lại gắp cho cậu một đũa thịt xào.

Chọn xong miếng thịt năm chỉ, trước tiên đổ dầu vào nồi, chờ cho dầu sôi mới thêm hoa tiêu cùng hành tây xào mềm.

Đổ rượu lẫn nêm nếm gia vị trên lửa lớn sau đó lại thêm vào chút nước, miếng thịt bên trong khỏa đầy mùi vị tươi mới mặn mà, cắn một miếng thôi cả miệng đều tràn trề hạnh phúc.

Trần Viễn cặm cụi ăn đến nỗi cả đầu cũng không ngẩng lên được, Cố An Thành một bên chuyền cho cậu đĩa rau, một bên cẩn thận bảo cậu không cần ăn quá gấp.

Dầu hầm hoa tiêu tuy rằng mức cay cũng không bao nhiêu, nhưng mà hắn vẫn lo sợ sẽ có sơ suất, Cố An Thành trước tiên động đũa ăn thử, xác định vị cay trung hoà lúc này mới yên tâm múc cho Trần Viễn.

Trần Viễn cẩn thận trộm nhìn Cố An Thành, tại địa phương hắn vừa cắn một cái cũng lén lút ăn qua, quả thực ăn ngon vô cùng, không biết dùng cách nào để hình dung chính xác.

Cố An Thành hoàn toàn không phát hiện được gì, chính hắn từ đầu tới cuối đều uy Trần Viễn ăn vẫn luôn cảm thấy thỏa mãn cực kì, nguyên lai của việc nấu cơm cho vợ chính là cảm giác như vậy, hoàn toàn không sai, sau này có lẽ hắn nên thường xuyên trổ tài một chút.

Nhìn Trần Viễn sung sướng ăn cơm lưng bụng, Cố An Thành liền giúp cậu thu dọn bát đũa, "Buổi tối ăn quá nhiều dạ dày sẽ sinh chuyện, cậu nếu thích món nào cứ thẳng thắn nói ra, thời gian rảnh rỗi tôi nhất định sẽ làm hết cho cậu."
Thế nhưng Trần Viễn cảm thấy chính mình vẫn có thể ăn thêm...!
Bị ánh mắt tội nghiệp của Trần Viễn nhìn chằm chằm, Cố An Thành mơ hồ cảm giác bản thân đặc biệt có lỗi, thật giống như không cho thỏ trắng ăn cà rốt là một tội ác, nhưng mà thực sự không thể để mặc cậu ấy ăn nhiều.

Dạ dày Tiểu Viễn không được tốt lắm, mỗi một món ăn đều phải cẩn thận khống chế lượng cần nạp vào, "Thế này đi, tôi đáp ứng một yêu cầu của cậu, cứ tùy tiện chọn bừa một thứ, cái gì cũng có thể."
"Tôi còn muốn ăn..." Trần Viễn nhỏ giọng lầm bầm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Cố An Thành đích thân xuống bếp nấu cơm cho cậu, lại còn làm ngon như vậy, cậu đương nhiên không cam tâm bỏ phí...!
Cố An Thành bật cười, đem tiểu khả ái ôm vào trong ngực, để cậu thoải mái ngồi trên đùi mình, "Tự xem một chút nơi này của cậu đi." Dứt lời liền kéo tay Trần Viễn đặt lên vị trí dạ dày của cậu, "Cậu xem, nó nói đã ăn no lắm rồi!"
"Đây là lần đầu tiên cậu làm cơm cho tôi..." Đặc biệt có giá trị kỷ niệm đó...!
"Sau này lại làm tiếp, nấu cho cậu một trăm bữa cơm, cậu thích món gì đều dư sức uy cậu ăn đủ." Cố An Thành suy nghĩ khi đó khẳng định đã đem bệnh dạ dày của cậu chữa khỏi, phóng túng chiều cậu ăn nhiều hơn cũng không vấn đề gì.

Trần Viễn nghĩ thầm: cậu cũng không phải ngày nào cũng làm, cứ coi như một tuần nấu một lần, cũng mất hơn hai năm mới đủ một trăm bữa, nhất thời cảm thấy bị lừa gạt.

Cố An Thành kiên trì không cho cậu ăn tiếp, đem người ôm chặt đến mức trông qua cứ như hai đứa trẻ sinh đôi đang dính chặt lấy nhau, từng bước dời đến sofa trong phòng khách.

Cố An Thành cẩn thận lau khóe miệng đầy dầu của cậu, "Nguyện vọng vừa rồi xem như không tính, hiện tại cậu có thể nói ra một cái nguyện vọng khác, tôi sẵn sàng giúp cậu thực hiện."
"Muốn gì cũng đều được sao?" Trần Viễn dựa vào Cố An Thành, đáy mắt xinh đẹp long lanh chớp động, suýt nữa đem Cố An Thành mê mẩn ngất đi.

"Ừ, muốn gì cũng được."
"Vậy cậu hứa sẽ nấu cho tôi một trăm bữa cơm đi." Trần Viễn có chút ngượng ngùng nở nụ cười, bản thân lại có thể ngu xuẩn như vậy.

Bất quá cậu luôn cho rằng đây là ước định, để Cố An Thành đồng ý làm cơm cho mình, thật lâu, thật lâu, cho đến khi hoàn đủ trăm bữa.

Cố An Thành ôm chầm lấy cậu, kéo người nhỏ nhắn nằm nhoài trong ngực, "Cái này cũng không tính là ước nguyện."
Trần Viễn có hơi thất vọng, tuy rằng cậu tùy ý nói thôi nhưng tâm lý lại mong mỏi Cố An Thành gật đầu đáp ứng, dù sao cũng có vài điểm ý tứ bên trong ước định, cùng ở cạnh nhau thật lâu sau này...!
"Mấy điều cậu vừa nói tôi đều sẽ đáp ứng, sau này chừng nào cậu muốn ăn cái gì tôi mọi thời điểm vẫn sẽ nấu cho cậu, một trăm bữa thì tính là gì chứ? Vậy nên không cần cậu dùng đến nguyện vọng để đạt thành, cậu vẫn còn một phần cơ hội, cậu mau nói xem chính mình muốn gì."
Trần Viễn thực lòng không nghĩ tới chính mình muốn thứ gì...!
Cậu muốn ba và mẹ, thuở còn tấm bé mới vừa hiểu chuyện, bạn bè chung quanh đều có đủ ba mẹ, chỉ riêng cậu không có, cho nên bọn họ đều cười nhạo cậu, bắt nạt cậu, nhưng gia gia từng nói ba mẹ cậu đã đến một chỗ rất xa rồi, sau này cũng sẽ không quay lại nữa, bởi thế có nói chuyện này cùng Cố An Thành cũng là vô ích.

Vậy cậu rốt cuộc là muốn gì đây?
Cậu muốn có một ca ca mạnh mẽ, hồi nhỏ mỗi lần tiểu thúc thúc thừa dịp gia gia vắng nhà mà tung cước đánh cậu, cậu chỉ có thể trốn dưới gầm giường run mình lẩy bẩy.

Khoảnh khắc đó cậu thực muốn có người đứng chắn trước mặt mình, thay mình ngăn trở hết thảy quyền cước, có thể mở tay bảo vệ mình khỏi chịu thống khổ.

Cái này có tính không nhỉ?
"Tôi muốn một người ca ca...!có thể không?"
"Có thể." Cố An Thành sảng khoái đáp ứng, "Tôi cho cậu một người ca ca, cái này cũng sớm đã thành toàn rồi, cậu vẫn còn một cái nguyện vọng."
"Sao, vẫn còn một cái nguyện vọng?" Trần Viễn có điểm không biết làm sao, cậu không nghĩ ra được gì, bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai hỏi han nguyện vọng của cậu, cho nên cậu luôn không dám nghĩ, không biết bản thân sẽ phi thường mong muốn cái gì...!
A, đúng rồi...!
"Tôi muốn một quyển sách." Ánh mắt Trần Viễn mong đợi nhìn Cố An Thành, "Có được không?"
"Ngày mai liền dẫn cậu đi mua." Cố An Thành quyết định mỗi ngày sau này đều sẽ tặng cho Trần Viễn một cái nguyện vọng, như vậy trong lòng cậu sẽ theo thói quen mà yên lặng ước nguyện, còn hắn cả đời nguyện ý trở thành thần đèn duy nhất thuộc về cậu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui