Cố An Thành mang theo Trần Viễn trên xe quen đường nhẹ nhàng chạy vượt qua cửa sau trường học, đi đến một gian cửa hàng nhỏ bán bữa sáng, loại tiểu điếm này phía ngoài cửa trường có rất nhiều, trong nhà Cố An Thành có bảo mẫu chuyên môn làm điểm tâm cho hắn, tự nhiên không có cơ hội ăn, Trần Viễn còn chưa kịp ngồi xuống đã cẩn thận mà bí ẩn nuốt một ngụm nước miếng.
Cố An Thành nở nụ cười, đem Trần Viễn đặt ngồi trên băng ghế, "Muốn ăn cái gì chính mình tự chọn."
"Tôi, tôi...!Tôi không ăn..." Trần Viễn lúc nói lời này cũng không dám ngẩng đầu nhìn Cố An Thành, cậu tuy rằng rất đói, nhưng vẫn cứ như vậy vượt qua đến ngày hôm nay, không ăn cũng không xảy ra chuyện gì to tát.
Cố An Thành chọn một lồng bánh bao nhỏ, thịt bò củ cải cùng thịt lợn hành tây, lại muốn một bát cháo, một cái đĩa trộn đồ ăn nhỏ cùng một cái trứng luộc trong nước trà, một đống lớn đồ ăn đều chất đống ở trên bàn, hắn cầm qua một bộ thuận tiện đẩy ra đôi đũa, đưa cho Trần Viễn, "Cầm."
Trần Viễn không dám không tiếp nhận, tuy rằng cậu không biết Cố An Thành rốt cuộc muốn làm gì, nhưng vẫn cầm lấy đũa, cũng không dám gắp bất luận món đồ nào trên bàn, cứ như vậy cương trực nắm đũa ngồi trên băng ghế, mùi thơm thức ăn tràn ngập bốn phía, tiến vào xoang mũi của cậu, bụng cậu thậm chí còn bị vị thịt hun đến nỗi kêu ục ục.
Cố An Thành suýt nữa bật cười thành tiếng, thế nhưng tám phần mười từ nhỏ Trần Viễn đã khắc hắn, rõ ràng là chịu uất ức không nhỏ, tâm lý lại chuẩn bị để cho Cố An Thành bắt nạt cả đời.
"Ăn a, chẳng lẽ nhìn chằm chằm có thể no?" Cố An Thành bắt đầu gắp ra một quả trứng, trứng luộc trong nước trà mới vừa được chủ tiệm mang ra, vẫn còn rất nóng, hắn cầm lấy trứng gà ở trên bàn dập đầu một vòng, sau đó nhanh chóng xé ra vỏ trứng, đem cái trứng màu nâu nhạt đặt ở bên trong chén cháo trước mặt Trần Viễn, xong việc thì vội vàng sờ sờ vành tai chính mình, đầu ngón tay nóng đến mức có chút đỏ ửng.
Trần Viễn ngây người, nhìn trứng gà bên trong bát cháo, vừa liếc nhìn Cố An Thành phía đối diện, tim cậu rất nhanh bị một trận co rút, cậu không biết hiện tại mình nên làm gì, Cố An Thành đây là muốn cái gì đây?
Cố An Thành đọc hiểu sợ hãi bên trong ánh mắt cậu, trong lòng không khỏi thở dài, là lỗi của hắn, nếu không phải hắn năm đó thực sự quá kém cỏi, hiện tại cũng không đến mức hết đường xoay xở, hắn đột nhiên từ một tên ác bá khốn kiếp biến thành hảo ca ca, Tiểu Viễn sẽ tin tưởng mới là lạ.
Mà điểm tâm này cậu khẳng định rất muốn ăn, Cố An Thành biết cậu chưa bao giờ ăn bữa sáng, sau đó liền mắc bệnh dạ dày, cũng bởi vì như vậy Trần Viễn luôn giữ một bộ bệnh trạng gầy yếu, dáng dấp không khỏe mạnh.
Cố An Thành nghĩ tới điều này là lại đau lòng, ngữ khí theo bản năng liền ôn nhu, "Chỗ này đều cho cậu, tôi ăn rồi."
Cố An Thành đứng dậy đi tính tiền, thuận tiện ở cửa tiểu điếm nói với cậu, "Tôi đi bên ngoài đánh điếu thuốc, cậu cứ ăn cho tốt phần của mình."
Trần Viễn vẫn luôn không dám nói lời nào, lúc này thấy hắn ngoại trừ bảo chính mình ăn điểm tâm thật sự không còn ý tứ nào khác, không nhịn được liền chớp chớp mắt tận mấy lần, "Kia, cái kia..."
"Làm sao?" Cố An Thành đứng lại, kiên trì chờ cậu nói rõ nguyên cớ "cái kia" rốt cuộc là cái gì.
"Ăn không hết..." Trần Viễn biết mình khẳng định ăn không hết, nhưng cậu không dám lén lút giấu Cố An Thành đóng gói mang về, bị hắn phát hiện liền thảm, cho nên Trần Viễn chỉ có thể hỏi hắn một tiếng, "Tôi có thể đóng gói không?"
"Có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn không hết thì thôi, tôi sau này mỗi ngày đều sẽ mang cậu đến ăn." Cố An Thành không đùa giỡn, hiện tại hắn càng ngày càng có cảm giác chân thực, càng ngày càng chú ý tới cái này không thể nào là mộng cảnh, khi đó hắn ôm tro cốt của Trần Viễn ngồi bên lề đường, sau đó có thể là khóc mệt đến nỗi ngủ quên mất?
Không biết tại sao sau khi tỉnh lại đã an vị ở trong phòng học, hắn lại một lần trở lại sơ trung, khoảng chừng mùng 2 học kỳ sau một ngày nào đó.
Tất cả những thứ này chân thật như vậy, bất kể là làm sao phát sinh, Cố An Thành cảm thấy được hắn không thể bỏ qua cơ hội lần này, nhưng bây giờ Trần Viễn rất sợ hắn, vì để cho cậu có thể ăn đủ các món ăn ngon, Cố An Thành quyết định ở ngoài cửa chờ cậu, hắn đối Trần Viễn nói, "Tôi chờ ở bên ngoài, cậu ăn xong đi ra là có thể nhìn thấy tôi."
Trần Viễn không dám phản bác hắn, nhưng mãi đến tận lúc Cố An Thành đi ra cậu ở trong cửa hàng đều vẫn nghĩ những thứ này là mộng, cậu không thể tin được đó là Cố An Thành, đương nhiên bày ở trước mặt cậu thật sự đều là đồ ăn, cậu cực kỳ lâu...!không có ăn một bữa cơm thật ngon...!
Lạch cạch.
Nước mắt rơi vào chén cháo trên bàn thế nhưng cậu lập tức dùng tay áo lau đi, bưng chén cháo lên cấp tốc rót vào trong miệng, cậu ăn rất nhanh, dường như sợ Cố An Thành chờ lâu, hơn nữa đồ ăn nhiều như vậy, đủ để cậu ăn đến ba ngày, Cố An Thành không cho cậu đóng gói, cậu chỉ có thể dùng hết sức lực nhét vào miệng, bà chủ ở một bên thu thập bàn, thấy cậu thể trạng nhỏ gầy gò như vậy, ăn cơm lại phi thường khoẻ, cười nói, "Rốt cuộc là một nhóc con, không ngờ còn có thể ăn được như vậy."
Trần Viễn không kịp nói cái gì, cũng không am hiểu hàn huyên với người khác, chỉ lo vùi đầu ăn, sau đó đến cả bà chủ cũng nhìn ra được có chỗ không đúng, kia lồng bánh bao có tận 24 cái không nói, một bát cháo lớn cộng thêm một cái trứng gà, còn có đồ trộn dĩ nhiên tất cả cậu đều ăn, này khó tránh khỏi có chút nhiều quá, bà chủ đi tới nhìn cậu lo lắng nói, "Đã ăn nhiều như vậy rồi đừng tiếp tục ăn nữa sẽ hỏng dạ dày mất, dì rót cho con chén nước nhé?"
Trần Viễn không dám trả lời, hoảng loạn vội vàng đứng lên, "Cảm tạ, con, con không cần, con phải đi."
"Ai con đứa nhỏ này! Chạy chậm thôi!" Bà chủ đau lòng tiểu hài này, nhìn ngại ngùng lại ngoan ngoãn, không biết trong nhà khó khăn ra sao đây, giày du lịch đều đã xuất hiện mấy cái lỗ hổng.
Cố An Thành vừa giương mắt đã nhìn thấy Trần Viễn từ trong cửa hàng lao nhanh ra, hắn nghi hoặc nhìn mặt Trần Viễn đỏ lên, không rõ vì sao, "Làm sao? Nghẹn rồi?"
"Không có, không có, tôi chỉ sợ cậu...!Ăn hết các loại thì quá lâu..." Trần Viễn nói xong liền nghẹn một cái.
Cố An Thành nhíu mày, đem khói vứt trên đất, lấy chân vê diệt, "Lần sau ăn từ từ, giờ tự học sớm cũng không có gì làm."
Trần Viễn sững sờ gật đầu, lại sợ Cố An Thành không hài lòng, đáp ứng một tiếng, "Được."
Cố An Thành kéo tay Trần Viễn, "Sau này băng qua đường chủ động để tôi dắt."
"..." Trần Viễn liếc mắt nhìn phía trước bất quá một cái ngã ba cách năm mét là một đường cái nhỏ, do dự không dám đáp ứng, "Ừm..."
"Tôi tốt với cậu như thế có được không?" Cố An Thành nghiêm túc nhìn trái phải, thật giống bộ dáng qua đường cái lớn, cẩn thận liền thành thục, Trần Viễn nhất thời xem đến sững sờ, cảm thấy được Cố An Thành không chỉ cùng thường ngày không giống nhau lắm, quả thực thật giống như đã biến thành người khác.
"Hỏi cậu đó? Tôi tốt với cậu như thế có được hay không?" Cố An Thành tuy rằng ngữ khí vẫn như lúc thường, nhưng Trần Viễn phát hiện, thời điểm hắn hung ác như vậy, ánh mắt lại không còn đáng sợ nữa...!
Trần Viễn sững sờ nhìn về phía Cố An Thành, cậu thuộc loại động vật ăn cỏ khó giải thích được ra đa không có phóng ra tín hiệu nguy hiểm, cái miệng tự nhiên cũng tự động nói, "Được."
"Vậy sau này cậu phải cho tôi mượn bài tập, không cho cậu cho người khác mượn." Cố An Thành đàng hoàng trịnh trọng nói hưu nói vượn, không chút nào cảm thấy nhục nhã.
Trần Viễn cũng theo bản năng gật đầu, gật xong mới phản ứng được, "Chỉ như vậy?"
Trần Viễn học tập cùng hắn cũng không sai biệt lắm, thứ hạng miễn cưỡng đứng ở giữa, lúc thường bất quá cũng là đúng hạn làm bài tập mà thôi, cậu không biết Cố An Thành tính cách như vậy cũng sẽ coi trọng bài tập, ít nhất cậu nhận thức được kia không phải là Cố An Thành.
"Vậy cậu còn muốn như thế nào?" Cố An Thành cố ý đặc biệt hung ác đem Trần Viễn đẩy lên lan can sắt cửa sau vườn trường, "Cậu thuận tiện chép luôn giúp tôi?"
Trần Viễn thở phào một hơi, tựa hồ đây mới là Cố An Thành bình thường, không chút nghĩ ngợi gật đầu, "Ân, tôi chép.".