Sự Yêu Thương Của Tra Công


Tâm lý Trần Viễn lo lắng nhưng cậu không có điện thoại di động, cũng không có bất cứ cách nào có thể hỏi tình hình Cố An Thành một chút.

Cậu sợ Cố An Thành gặp nguy hiểm, tuy nhiên bình tĩnh ngẫm lại, cảm thấy mặc dù tiểu thúc so với hắn quả thực lớn hơn, nhưng mà Cố An Thành đánh nhau cũng phi thường lợi hại, chắc chắn không phải bên sẽ chịu thiệt.

Cậu vừa ngồi xổm ở trong sân xoa tẩy uế vật dính đầy vỏ chăn với ga trải giường, vừa tưởng tượng ban nãy Cố An Thành cùng tiểu thúc rốt cuộc xảy ra những gì, có khả năng hay không là đã đánh nhau, sau đó cả hai đều đi đâu mất?
Bất quá suy nghĩ muốn mua một cái điện thoại di động kỳ thực dọa chính bản thân cậu nhảy dựng lên, mặc dù trong lớp không phải tất cả mọi người đều có điện thoại nhưng là ý niệm này của cậu dài lắm cũng chỉ tồn tại phút chốc, sau khi ngẫm lại liền thôi.

Ngày thứ hai, Cố An Thành kín đáo đưa cho cậu một cái điện thoại di động phổ thông kiểu mẫu, hắn có cân nhắc qua nếu để Trần Viễn dùng đồ quá tốt nhất định sẽ bị người ta chặn cướp, cứ như vậy đơn giản một chút lại an toàn.

Hắn đem điện thoại di động thả vào lòng bàn tay Trần Viễn, "Chỉ có thể gọi nghe, báo qua tình huống.

Số của tôi đã lưu vào danh bạ rồi, lúc khẩn cấp chỉ cần ấn phím 1 liền gọi được."
"Cái này...!Tôi không thể cầm được..." Trần Viễn có điểm không biết làm sao, "Quá quý trọng..." Trần Viễn hôm qua đã phi thường có cảm giác bất an mãnh liệt, cho nên sáng sớm hôm nay tới lớp, quần áo ngày hôm qua Cố An Thành mua cho cậu đều không có dũng khí lấy ra mặc một cái nào, hơn nữa cậu phát hiện chúng nó bị ít đi vài món, chỉ có thể đoán bừa không biết có phải sau nửa đêm tiểu thúc trở về lấy mất hay không.

Cậu không xác định mới dẫn đến chính cậu cũng không dám mặc, chỉ lo nhỡ đâu Cố An Thành phát hiện làm sao thiếu mất thứ này thứ kia.

"Cậu cầm về đi, tôi không thể lấy được..."
Nhìn đôi mắt Trần Viễn bất an rủ xuống không dám đối diện với hắn, chỉ chăm chăm đem điện thoại di động đưa tới, Cố An Thành thuận thế nắm chặt tay cậu, cảm giác được Trần Viễn run rẩy liền nhanh chóng buông ra, đem điện thoại từ trong tay cậu bỏ vào túi áo, "Vứt ở nhà cũng lãng phí, lại nói có nó tôi tìm cậu cũng thuận tiện.

Số điện thoại trước đây tôi từng dùng qua, nếu có ai gọi tới, cậu cứ nói dãy số đổi chủ rồi, không cần phản ứng."
Cố An Thành lục lọi ở nhà nửa ngày mới tìm ra một cái điện thoại di động như vậy, bởi vì hắn mua mới loại điện thoại thông minh khác cho nên cái này liền bị vứt sang một bên.

Tuy rằng điện thoại hắn đưa cho Trần Viễn không có nhiều tính năng, trái lại khá bền khó mà làm hỏng, tuỳ tiện đem đi cấp điện một chút liền có thể sử dụng.

Hắn không phải muốn dụ ngọt Trần Viễn, đó đều là sự thật.

"Cậu nếu không dùng, nó bị vứt lăn lóc ở đâu khả năng lâu ngày cũng sẽ hỏng, như thế lại càng đáng tiếc." Cố An Thành thử nhiều lời một ít, hắn cũng không thể cứ mãi dùng giọng ra lệnh nói chuyện với cậu ấy, bằng không e rằng Trần Viễn cả đời cũng vẫn cứ sợ hãi mình.

Buổi tối ngày hôm qua đều tại đám nhóc kia chơi CS la lối ồn ào khiến Cố An Thành bên trong phòng riêng không cách nào nhắm mắt ngủ nổi, khoảng chừng tới nửa đêm chúng nó cuối cùng mới chịu yên tĩnh lại.

Suy nghĩ của Cố An Thành liền chạy tới trên người Trần Viễn, không biết cậu đã ăn cơm tối chưa, ngủ có được ấm áp hay không.

Đợi đến khi thật sự buồn ngủ, bên ngoài trời đã có chút hửng sáng.

Thời điểm ánh nắng bên ngoài chiếu vào, Cố An Thành nghĩ hắn thật sự về lại thời trung học cơ sở, đây không phải là mộng, cũng không phải phán đoán.

Hắn bởi vì lo lắng tất cả những điều này đều chỉ là mộng cảnh nên mới hận không thể dành thời gian mỗi ngày đem Trần Viễn chăm sóc chu toàn, lại lo rằng Trần Viễn bất an sợ sệt.

Hắn ép cậu trốn học, ép cậu ăn điểm tâm, ép cậu theo hắn đến mua quần áo, thậm chí còn chạy tới nhà Trần Viễn, đe dọa thúc thúc của cậu...!
Cố An Thành lau mặt một cái, cảm thấy mình thật giống kẻ điên.

Nước lạnh xông tới thấm ướt da thịt đem Cố An Thành hoàn toàn thanh tỉnh, hắn tự nói với mình không nên gấp, không muốn hù sợ Trần Viễn, cần phải tiến lên từng bước, trước tiên đem người ta chăm sóc tốt, chậm chậm để cho cậu ấy thời gian thích ứng.

Cho nên sáng sớm Cố An Thành gửi gắm bảo mẫu làm hai phần điểm tâm, hắn từ trong balo lấy ra thức ăn được giữ ấm hoàn hảo, đặt lên mặt bàn vặn nắp, "Bảo mẫu trong nhà làm, tôi ăn rồi, chỗ này là phần của cậu."
Trần Viễn không biết là cái gì theo bản năng rướn cổ nhìn xem bên trong, Cố An Thành nhân cơ hội này ở trên gáy cậu hôn một cái, "Là cháo trứng muối thịt nạc, còn có cả trứng gà."
Trần Viễn lập tức đỏ chót từ mặt đến mang tai, tuy rằng tiết học buổi sáng còn chưa bắt đầu, nhưng trong phòng đã có không ít người.

Vương Huân ở bên cạnh vẫn luôn hướng hai người bọn họ chờ xem náo nhiệt, bất chợt bắt gặp cảnh này cũng không hô to gọi nhỏ, ngược lại lầm bầm nói, "Chuyện này...!Sao mình cứ có cảm giác sau này phải gọi nhóc đó là chị dâu nhể?"
Trần Viễn nghe được sắc mặt càng hồng muốn nhỏ máu, Cố An Thành đưa cho Trần Viễn cái muỗng, "Đồ ăn trong nhà làm vẫn sạch sẽ hơn rất nhiều, nhưng nếu thực sự không hợp khẩu vị chúng ta liền qua nhà ăn đối diện trường học thử món khác, tôi thấy cũng không vấn đề."
Trần Viễn cầm cái muỗng qua nhỏ giọng nói cám ơn, sau đó vùi đầu vào ăn sợ rằng Vương Huân lại sắp sửa nói thêm cái gì.

Cố An Thành dặn dò, "Chậm thôi, cứ từ từ mà ăn, dù sao còn tận mười mấy phút nữa mới vào lớp, cậu gấp cái gì."
"Ôi chao An Tử..." Vương Huân khó lòng tả được cảm giác lúc này, ngược lại hắn vừa hay nghiệm ra như nào là đồ ăn cho chó, "Mày biết không, mày thật giống như cố ý ngược chết cẩu."
Cố An Thành nghe không hiểu, "Cái vẹo gì?"
"Không, không có gì, mày hôm qua xem như cho tao một cái buổi tối sảng khoái, cho nên hôm nay ông liền bao dung mày." Vương Huân phảng phất quảng cáo chính mình vĩ đại dường nào, ai ngờ vừa quay đầu đã bị Cố An Thành chụp lấy quyển sách táng vào sau gáy.

"Lăn mẹ mày đi, sảng khoái cái shit!" Cố An Thành đối với hắn đúng là hết cái để nói.

Vương Huân cuối cùng nói xong mới phát giác được câu vừa rồi còn mang nghĩa khác, bị đánh cũng chỉ cười hì hì, "Nói nhầm nói nhầm, vợ nhỏ mày còn đang ngồi đây thực sự có chút không tiện."
"Xéo xa một chút." Cố An Thành quay đầu vỗ vỗ Trần Viễn, cậu vậy mà sợ đến nỗi đánh muỗng cái 'cách' vào trong hộp thức ăn, "Cậu xem cậu, tôi mắng bọn họ một chút cũng có thể doạ cậu giật mình, cậu là thỏ à?"
"Là...!Là tuổi thỏ." Trần Viễn nhỏ giọng nói, cậu ở thị trấn học tiểu học muộn mất một năm, các bạn trong lớp phần lớn đều tuổi trâu tuổi hổ, duy chỉ có cậu tuổi thỏ.

Cố An Thành nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế ngồi cho Trần Viễn thoải mái hơn, ngoài miệng thì nói, "Ăn cơm của cậu đi." Trong đôi mắt lại tràn đầy sung sướng cùng dung túng, Trần Viễn dám tiếp lời hắn chứng tỏ cậu đối với hắn đã có chút tín nhiệm.

Tiểu Viễn của hắn, đời này hắn sẽ hảo hảo cưng chiều bảo vệ, làm cho cậu sau đó cũng dám dùng điệu bộ như thỏ mà nhõng nhẽo với hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui