Edit: jena
Cảnh Tây nghe được lời nhắc của hệ thống nhỏ, không khỏi im lặng.
Hệ thống nhỏ: "Ngài không tránh ra à?"
Cảnh Tây: "Như vậy thì lãnh khốc vô tình quá."
Hệ thống nhỏ gật gật đầu, có chút muốn khóc, đặc biệt hối hận vì đưa ra ý kiến này.
Nó nói: "Vậy ngài nhanh chóng tách ra đi, chị dâu tương lai của ngài đó, ôm lâu như vậy không tốt lắm đâu."
Cảnh Tây: "Bọn họ bước vào thì ta tách ra."
Hệ thống nhỏ nhìn hai người ở bên ngoài cửa.
Vừa rồi Úc Bạc chỉ mới mở hé cửa, chủ yếu là muốn nhìn tình huống của em trai mình.
Dù sao thì sự tình xảy ra vào tối nay cũng quá lớn, nếu tâm trạng của em trai mình không tốt, hắn cũng không muốn gây thêm kích thích gì nữa, để ngày mai rồi nói.
Bây giờ hai người trong phòng đang ôm nhau, hắn cũng không tiện quấy rầy, tạm thời không nhúc nhích.
Vẻ mặt Đoạn Trì lãnh đạm: "Bọn họ không phải người yêu của nhau."
Đối với việc này Úc Bạc còn nghi ngờ, vẫn như cũ không muốn gõ cửa, muốn đứng ở bên ngoài quan sát một chút.
Hệ thống nhỏ rốt cuộc khóc rống lên, vội vàng nói cho Cảnh Tây.
Cảnh Tây không biết nói gì, đành phải nói khẽ với thầy giáo rằng có người đến, không biết có phải lại có chuyện gì xảy ra không.
Phượng Tinh Nhiên không dám chậm trễ, nhanh chóng lau khô nước mắt, đứng dậy ra ngoài mở cửa.
Úc Bạc đang muốn kéo Đoạn Trì vào thư phòng, nghe được động tĩnh phía sau thì quay đầu lại, ngay lập tức ánh mắt bắt gặp hai mắt vì khóc mà hồng hồng của thầy giáo.
Phượng Tinh Nhiên ngẩn ra: "Úc Bạc?"
Úc Bạc tuy không nổi tiếng như Đoạn Trì nhưng bản thân là người đứng đầu nhà họ Úc, là một gương mặt xuất sắc trong lĩnh vực kinh tế, bình thường đề tài thảo luận về hắn ở trên mạng cũng không ít.
Vì vậy nếu đối phương nhận ra hắn, hắn cũng không ngoài ý muốn, khách khí gật đầu: "Chào thầy."
Phượng Tinh Nhiên thấy hắn không quen biết mình, gánh nặng trong lòng được vơi bớt, thu liễm biểu tình, hỏi bọn họ có chuyện gì không.
Úc Bạc hơi chần chờ, nhìn vào phòng ngủ.
Đoạn Trì biết tình cảm sâu nặng của cậu hai mình, sau khi cậu hai của hắn qua đời, lạc mất người em họ này, đi tìm cậu ấy luôn là tâm bệnh của hắn, vì vậy thái độ vô cùng cẩn thận, dứt khoát chủ động giúp hỏi: "Em ấy ổn không?"
Cảnh Tây ăn ý mười phần với Đoạn Trì, chủ động trả lời từ trong phòng: "Có chuyện gì thì cứ vào đây rồi nói, không cần cõng em ra ngoài đâu."
Sau bao cố gắng của họ, hai anh em thất lạc cuối cùng cũng được gặp mặt.
Cảnh Tây bất động thanh sắc đánh giá người anh họ này, so với vẻ đẹp đầy sức sống, thanh xuân của nguyên chủ, Úc Bạc thành thục, anh tuấn hơn.
Khí chất của hắn có điểm tương đồng với Đoạn Trì, hành vi cử chỉ đều trầm ổn, thong dong.
Cảnh Tây tò mò hỏi hệ thống nhỏ: "Tuổi trung bình của nhân loại là ba, bốn trăm tuổi, sản nghiệp của nhà họ Úc lớn như vậy, làm sao hắn còn trẻ thế mà đã làm gia chủ rồi?"
Hệ thống nhỏ: "Vì tiền gia chủ đã vất vả đào tạo ra một nhân tài từ trong đám vô dụng, cứ thế chỉ định Úc Bạc làm gia chủ."
Cảnh Tây: "Những người khác cũng đồng ý?"
Hệ thống nhỏ: "Không đồng ý, vì vậy về sau họ gây sự nhiều lắm, nhưng đó chỉ là vấn đề nhỏ thôi, không cần tiền gia chủ động thủ, anh họ của ngài hoàn toàn có thể tự mình xử lý."
Cảnh Tây ngay lập tức thích nhân vật chính này, quan sát hắn đi tới.
Úc Bạc ngồi đối diện thiếu niên, ngữ khí trịnh trọng: "Chào em, anh là Úc Bạc."
Cảnh Tây: "Em biết.
Em thấy ảnh của anh ở trên mạng rồi."
Trong lòng Úc Bạc khó chịu, đáng lý ra em trai hắn phải trưởng thành ở bên cạnh hắn chứ không phải biết hắn qua internet như thế này."
Hắn điều chỉnh cảm xúc, thấy trạng thái của cậu khá tốt, liền vào thẳng vấn đề: "Giám đốc Đoạn có nói với em rằng em là em trai thất lạc của một người bạn đúng không? Anh là người bạn đó, là anh trai của em."
Phượng Tinh Nhiên tức khắc kinh ngạc trợn tròn mắt.
Nhà của cậu và của nhà họ Úc đều ở trên cùng một tinh cầu, tất nhiên cũng biết nhà họ có một đứa trẻ thất lạc, không ngờ lại chính là thiếu niên.
Cảnh Tây nhíu mi, im lặng nhìn chằm chằm Úc Bạc.
Úc Bạc vô cùng kiên nhẫn với thiếu niên, mở điện thoại ra cho cậu xem ảnh chụp của cậu hai và mợ hai, kể lại biến cố năm đó, sau đó cho cậu xem ảnh chụp chung của ba người rồi nhìn thái độ của cậu.
"Nếu em không tin, ngày mai chúng ta đi làm xét nghiệm ADN, em muốn đi kiểm tra ở đâu cũng được, toàn bộ quá trình đều có thể tự mình quan sát."
Cảnh Tây rũ mắt nhìn hai bức ảnh.
Thật ra không cần bằng chứng y học, nhìn ảnh chụp cũng đã đủ để chứng minh rồi.
Cậu im lặng một hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: "Vậy mẹ em bỏ rơi em là do...!em không phải con ruột của bà ấy sao?"
Phượng Tinh Nhiên nghe xong không thể chịu nổi, hơi quay đầu đi.
Úc Bạc dừng lại một chút.
Hắn có chút cảm quan phức tạp dành cho người phụ nữ đó.
Nói hận thì bà ta ít nhất đã cưu mang em trai mình, lúc đi còn để lại nhà ở; nói không hận thì bà ta nuôi dưỡng em ấy rồi lại vứt bỏ em ấy, để cho một đứa trẻ mười tuổi phải tự mình sống và trưởng thành.
Hắn nói: "Mẹ nuôi em tên là gì? Anh cho người đi tìm bà ấy, chúng ta có thể nói chuyện với bà ấy."
Cảnh Tây gật đầu.
Úc Bạc thấy cậu không khóc không nháo, đau lòng mà xoa đầu "Chuyện xảy ra hôm nay anh cũng biết rồi, em không cần phải làm gì cả, để anh xử lý."
Cảnh Tây liếc mắt nhìn hắn một cái, hơi động môi, cuối cùng vẫn không mở miệng nói gì.
Úc Bạc biết cậu là một người sống độc lập, sẽ không bao giờ dựa vào người khác hay nhờ vả một ai, việc này thì về sau có thể nói lại, hắn chủ động nói: "Yên tâm, anh sẽ khiến cho bọn họ phải vào tù."
"Con sói cô độc" Cảnh Tây tiết chế lại sự mất bình tĩnh của mình, biểu tình đã buông lỏng dần: "Dạ được."
Đoạn Trì đứng nhìn ở bên cạnh, không khỏi cảm thán bé con nhà mình thật có tài diễn xuất.
Nhận người thân xong, hắn khó chịu khi hai người kia cứ thay phiên nhau ôm rồi sờ Cảnh Tây, nói: "Hôm nay cũng muộn rồi, có chuyện gì thì để ngày mai nói sau."
Vừa nói hắn vừa bước đến đầu giường, cầm ly sữa lên, thấy còn ấm thì đưa cho Cảnh Tây: "Còn ấm, em uống xong thì đi ngủ đi."
Cảnh Tây cảm ơn, giơ hai tay nhận lấy.
Úc Bạc và Phượng Tinh Nhiên biết hôm nay tâm trạng của thiếu niên bị tác động quá nhiều, quả thật cần được nghỉ ngơi, thấy cậu uống sữa xong muốn rửa mặt thì nhanh chóng rời đi.
Ngoại trừ Úc Bạc vẫn chưa ổn định đồng hồ sinh học, Đoạn Trì và Phượng Tinh Nhiên đều làm việc xong thì nghỉ ngơi.
Úc Bạc và thầy giáo đến phòng cho khách, tạm thời ở nhờ chỗ Đoạn Trì, nhờ hắn khái quát lại tình ngày hôm nay một chút rồi đi ngủ.
"Việc này thật sự cảm ơn hai người, sắp xếp thời gian sẽ mời mọi người đi ăn cơm." Úc Bạc nói: "Đúng rồi, sao không thấy Ất Chu đâu cả?"
Đoạn Trì: "Em ấy có việc, không ở đây."
Hai người hàn huyên thêm vài câu thì tách ra.
Đoạn Trì trở lại phòng ngủ của mình, vệ sinh cá nhân xong thì lên giường nằm, cảm thấy có chút không ổn.
Bé con nhà mình ở đây mà cả hai lại không thể ngủ cùng nhau, quá là thách thức người khác.
Hắn mở điện thoại ra nhắn tin: [ Em ngủ chưa? ]
Cảnh Tây: [ Chưa. ]
Đoạn Trì: [ Nhớ em. ]
Cảnh Tây: [ Không phải mới gặp à? ]
Trong đầu Đoạn Trì hiện lên hình ảnh cậu nhướng mày hoặc mỉm cười, khóe miệng cong lên, trầm ngâm hai giây, cuối cùng nhắn: [ Cảnh Tây, có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau không? ]
Trong lòng Cảnh Tây bắt đầu chộn rộn.
Cậu không rõ lắm đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ do năng lượng Chủ thần xuất hiện quá nhiều dẫn đến ký ức trước đây của Đoạn Trì khôi phục lại?
Có hệ thống nhỏ bên cạnh, cậu không thể nói rõ chân tướng về số liệu dị thường, vì vậy trả lời: [ Không biết, có lẽ là từng gặp thoáng qua. ]
Đoạn Trì nghĩ thầm bản thân không thể nào nhận lầm người được.
Với tình huống bây giờ của bọn họ, Cảnh Tây sẽ không nói dối hắn, vì vậy một là Cảnh Tây không biết thật hoặc là vẫn chưa thể nói cho hắn biết.
Hắn phối hợp mà đáp: [ Chắc là vậy. ]
Cảnh Tây: [ Bây giờ tôi ngủ.
Ngủ ngon. ]
Bọn họ cả nhà đi ngủ, nhưng vẫn còn vô số người làm cú đêm thức tới sáng hóng thị.
Anh trai của York làm việc ở trung tâm của tinh cầu Thập Lạc.
Chuyện xảy ra ở hostclub vừa qua vài giờ, điện thoại của hắn đã bị hacker công kích.
Cảnh Tây tỉnh giấc, nghe nói hắn còn chưa tan làm đã bị thanh tra bế đi.
Trên mạng sôi trào, sau đó có những nạn nhân của York bắt đầu lên tiếng bất bình, kể lại những gì mình đã trải qua.
Cộng đồng mạng càng thêm căm phẫn, hận không thể tự tay mình bóp chết hai anh em nhà này.
Sự tình đã đến nước này, Đoạn Trì và Úc Bạc chỉ cần làm hai việc.
Một là đem hai anh em cùng mấy tên cặn bã dìm chết, trừng phạt đúng tội; hai là bảo vệ sự riêng tư của thiếu niên, giúp cho cậu có thể an tâm học tập và trưởng thành.
Cảnh Tây nghe xong tiến triển, cuối cùng cũng mỉm cười.
Còn chuyện nhận người thân, cậu cũng muốn tự mình xác nhận.
Vì vậy ăn sáng xong, cậu và Úc Bạc đi kiểm tra ADN, kết quả đúng thật là anh em.
Phượng Tinh Nhiên thấy vậy thì hoàn toàn yên lòng, nhịn không được cười một chút.
Thật tốt quá, em ấy có gia đình rồi, lần này họ sẽ không bỏ rơi em ấy nữa.
Úc Bạc nhìn thiếu niên: "Còn không mau gọi anh trai?"
Cảnh Tây nhìn hắn: "Dạ, anh."
Đáy mắt Úc Bạc một mảnh dịu dàng: "Được rồi, chờ chuyện này xử lý xong thì chúng ta về nha, người trong nhà cũng đang chờ em đó."
Cảnh Tây do dự vài giây: "Em không muốn chuyển trường, em muốn ở đây học xong cấp ba.
Chưa đầy hai tuần nữa là khai giảng rồi..."
Úc Bạc theo bản năng nhìn qua Phượng Tinh Nhiên, không cần ai khuyên, đáp ứng vô cùng sảng khoái.
Cảnh Tây: "..."
Hệ thống nhỏ: "..."
Cảnh Tây biết ông anh họ này vẫn còn hiểu lầm, nhưng hắn không nói, cậu cũng không thể giải thích.
Nghe anh trai muốn đến xem chỗ mình ở, cậu dẫn hắn đi.
Phượng Tinh Nhiên không tiện quấy rầy, tạm biệt về nhà.
Đoạn Trì muốn làm sáng tỏ lời đồn, cũng đi theo.
Có hệ thống nhỏ và Đoạn Trì cho người theo dõi động tĩnh trên mạng, không có ai dám bới móc đời tư của thiếu niên, nhưng trong tiểu khu vẫn có người biết cậu, xem xong video thì đều truyền tai nhau rằng "thiếu niên anh hùng" trong video giống hệt "tên côn đồ" ở gần nhà mình.
Bây giờ lại thấy một siêu xe xuất hiện, bọn họ đều nhất trí phóng mắt cú vọ quan sát.
Lần này Đoạn Trì cũng không che giấu thân phận, hắn xuống xe cùng Úc Bạc.
Hai khuôn mặt này có độ nhận diện quá cao, mọi người đều hít thở không thông, vội vàng nhào đến nói chuyện phiếm với thiếu niên, có ý đồ dò hỏi, thuận tiện móc câu quan hệ.
Cảnh Tây nhân cơ hội này đem mọi chuyện kể lại một lần.
Úc Bạc theo sau cũng mở miệng nói vài câu, hỏi về thông tin của mẹ nuôi Đại Minh.
Mọi người không kịp phòng ngừa, có chút há hốc mồm.
Sau đó bọn họ đưa ra được kết luận: chẳng trách, Ất Chu cho cậu mượn danh tiếng của mình vì cậu ta là em của Úc Bạc! Mấy ngày nay siêu xe đến chỗ hostclub chính là Đoạn Trì để giúp đỡ em trai của bạn mình.
Tên côn đồ ngày nào giờ đã chuyển mình!
Bọn họ ngay lập tức trở nên nhiệt tình hơn.
Cảnh Tây về nhà mình trong sự quây quần của người trong xóm, đành phải để cho Úc Bạc mở cửa.
Úc Bạc lớn như thế này mà vẫn chưa nhìn thấy một căn nhà ở bé tẹo như của Đại Minh, cảm giác như căn nhà này còn nhỏ hơn cả tủ đồ của mình, đau lòng không thôi, đề nghị em trai mình thuê phòng ở gần trường.
Cảnh Tây đương nhiên không muốn tiếp tục ở đây, gật gật đầu, không có ý kiến.
Cậu gói ghém lại đồ đạc, lại rời đi trong sự vây quanh của mọi người.
Cậu vừa đi khỏi, tin tức nhanh chóng được truyền ra.
Tin cậu là "em trai thất lạc của Úc Bạc" đã được nhanh chóng thay thế cho tin "được phú hào bao dưỡng".
Chờ đến khi tin đồn được khống chế tốt, cuối cùng trường cấp ba cũng khai giảng.
Cảnh Tây mang balo bước vào trường, ngay lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Đám đàn em trực tiếp vây lấy: "Anh Minh, chúng em nghe nói anh là em trai của Úc Bạc, là thật ư?"
Cảnh Tây: "Đúng vậy."
Đàn em: "Ngầu bá cháy, vậy anh có muốn chuyển trường không?"
Cảnh Tây: "Không chuyển, thương mấy đứa lắm."
Đám đàn em cảm động cực kỳ, vỗ ngực bảo đảm: "Anh à, cả đời này chúng em đều theo anh!"
Cảnh Tây vui vẻ vỗ vỗ vai từng người, nghĩ thầm chắc chắn sẽ cố gắng nhìn mọi người trưởng thành đến lúc cuối cùng.
Tuy hiện tại an ổn, nhưng vẫn còn chuyện phải làm.
Ngày đầu tiên khai giảng, nhân vật hot bấy lâu vẫn phải đứng trước toàn trường đọc bảng kiểm điểm, tha thiết kêu gọi không nên đánh nhau, đánh nhau là sai, về sau sẽ sửa đổi, trở thành một công dân cống hiến hết sức mình cho tinh vực.
Đám đàn em vây quanh cậu trêu ghẹo: "Sửa đổi hả?"
Cảnh Tây nghiêm túc: "Sửa thật đó."
Đám đàn em ngẩn tò te: "Hả?"
Cảnh Tây bổ sung: "Không đánh ở trường Nhị Trung."
Nhưng đánh ở Tam Trung thì được.
Quả thật, vừa học được nửa buổi, Cảnh Tây đã sang trường Tam Trung.
Đối phương vừa nhìn thấy cậu, nhếch miệng: "Ôi chao, đây không phải là thiếu gia quyền quý sao? Bây giờ cậu cao quý như vậy, sao còn ở lại địa phương nhỏ bé này làm gì?"
Cảnh Tây chớp chớp mắt: "Có phải mày mắc bệnh khó chữa không?"
Sói con: "Cái gì?"
Cảnh Tây: "Đau mắt hột."
Sói con giận tím mặt: "Cái đéo!"
Thế nhưng thật ra trong lòng hắn có chút hụt hẫng.
Từ nhỏ hắn đã bị nói là thằng không cha, cuối cùng đập cho đám người đó một trận nên thân; từ nhỏ Đại Minh bị nói là đồ mồ côi không cha không mẹ, cậu cũng đánh cho người ta phải phục mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy giữa mình và đối phương khác nhau như trên trời và dưới đất.
Kết quả bây giờ Đại Minh không còn là đồ du côn không cha không mẹ nữa, người ta đã có anh, mà còn là một ông anh xịn xò dát vàng.
Hắn biết bây giờ hai người đã ở hai thế giới khác nhau, vì vậy gặp cậu có chút không thoải mái.
Cảnh Tây không có hứng thú tìm hiểu tâm tư của con sói này, vào thẳng trọng tâm: "Mày nghĩ kĩ chưa? Có đổi họ không?"
Sói con: "Không đổi!"
Cảnh Tây: "Mày cũng biết là tao quen Đoạn Trì đó.
Giờ nhìn mày, tao hơi ngứa tay."
Sói con: "..."
Cảnh Tây: "Sao? Mày muốn tự đổi tên hay là tao đổi?"
Sói con: "...!Tao!"
Cảnh Tây: "Vậy đổi đi."
Sói con theo bản năng rống lên một câu kia, rống xong mới phát hiện ra...!đổi sang tên khác cũng ổn hơn là gọi bằng tên hiện tại.
Nhưng hắn sẽ không thừa nhận chuyện này, nói: "Mày rảnh háng quá, quản chuyện của tao làm gì?"
Cảnh Tây học ngữ khí từ cháu trai minh tinh: "Mày xem mày cố chấp chưa kìa."
Cậu nói xong thì quăng balo và áo khoác qua một bên, xắn tay áo: "Tao hỏi lần cuối, đổi hay không đổi?"
Sói con: "..."
Đám đàn em: "..."
Hai lần đánh nhau thảm thiết lần trước vẫn chưa phai, vừa nhìn thấy tư thế này của cậu, vết thương cũ tức khắc âm ỉ đau.
Nhưng bị nhiều người nhìn như vậy, sói con không thể mất mặt, mắng: "Không đổi! Mẹ nó, lấy vũ khí ra đập nó!"
Đám đàn em run chân, chạy về phòng học lấy gậy.
Bên kia, Nhị Trung vừa tan trường.
Ngày đầu tiên khai giảng, Úc Bạc cũng quan tâm đến việc đưa đón em trai mình, muốn đến bất ngờ để cho cậu niềm vui nho nhỏ, thế nhưng chờ cả nửa ngày vẫn không thấy người đâu.
Phượng Tinh Nhiên vừa lúc ra đến cổng, nhìn thấy hắn thì ngẩn ra, tiến đến chào hỏi: "Anh đến đón em trai hả?"
Úc Bạc gật đầu: "Thầy có thấy em ấy đâu không?"
Phượng Tinh Nhiên: "Không thấy, có thể là giáo viên dạy quá giờ, anh ráng chờ thêm một chút nhé."
Cậu nói xong thì ngừng lại, đi qua bên đám học sinh cá biệt hỏi thăm.
Một đứa vò đầu: "Tụi em cũng không biết.
Anh Minh đáng ra học tiết cuối nhưng mà trốn đi đâu mất rồi, bảo là muốn đi xử lý một chuyện."
Phượng Tinh Nhiên nghe xong, đột nhiên nhớ đến lần đánh hội đồng trước đó, sắc mặt khẽ biến: "Không xong, em ấy chắc chắn là chạy đến Tam Trung rồi!"
Đám đàn em cũng hốt hoảng: "Sao cơ? Anh ấy một thân một mình đi tìm tên sói Đoạn kia ư?"
Úc Bạc vừa đến gần, nghe xưng hô này, hỏi lại: "Sói Đoạn?"
Phượng Tinh Nhiên: "Là một học sinh của trường Tam Trung."
Cậu không muốn cho đối phương biết thân phận học sinh cá biệt của Đại Minh, nhưng một thằng nhóc khác đã gào lên: "Anh ơi, mau cứu người, anh Minh phỏng chừng bị đánh rồi!"
Sắc mặt Úc Bạc đen lại: "Gì?"
Đám đàn em không kịp giải thích, kéo người về phía trường Tam Trung.
Hai trường cách nhau không xa, bọn họ rất nhanh đã đến nơi.
Trong đầu Úc Bạc hiện lên không biết bao nhiêu hình ảnh thảm thiết, nghe động tĩnh mà chạy đến sân thể dục, lại bắt gặp người em trai mới nhận của mình hiên ngang cầm gậy đuổi đánh một đám học sinh phải gào khóc.
Úc Bạc: "..."
Phượng Tinh Nhiên đã quen thuộc với hình ảnh này: "...".