Edit: jena
Cảnh Tây vừa nghe thấy âm thanh này, thân thể hơi dừng lại một chút nhưng giọng điệu vẫn nhàn nhạt không thay đổi: "Giám đốc Đoạn khiêm tốn quá, toàn tinh cầu này đều công nhận là ngài lợi hại, đừng nói là một tuần, sợ là một tháng cũng không thành vấn đề."
Đoạn Trì: "Không lợi hại đến mức đó."
Nhân viên nghiên cứu nhìn thấy vẻ mặt của Đoạn Trì, nhanh chóng phổ cập tri thức khoa học: "Đúng vậy, không liên quan đến vấn đề thân thể đặc thù của Dị Lang đâu."
Cảnh Tây: "Tôi không nói đến thể chất, ý tôi là vấn đề tin tưởng giữa tôi và giám đốc Đoạn."
"Anh kiểm tra thử vòng tay của ngài Đoạn đi, tôi tin tưởng ngài ấy vô cùng khỏe mạnh."
Nhân viên nghiên cứu nhìn ghi chép yếu tố kích thích gần đây nhất, ho khan đáp: "...!Vẫn còn dao động..."
Anh ta quay lại đề tài ban đầu, hỏi khi nào cậu có thời gian rảnh.
Cảnh Tây bây giờ lại sảng khoái đáp: "Hiện tại đang rảnh.
Làm luôn được không?"
Nhân viên nghiên cứu vô cùng bất đắc dĩ: "Hiện tại lại không được..."
Cảnh Tây: "Vì sao?"
Nhân viên nghiên cứu giải thích: "Chúng tôi cần trực tiếp xem xét giám đốc Đoạn có bị cậu kích thích hay không, sau đó mới có thể cấp đơn kiến nghị được."
Cảnh Tây cấp tốc alo cho cộng sự nhỏ, xác định cần phải làm như thế, có khi còn phải làm thêm hai ba hiệp nghị nữa, bèn "OK" đáp ứng: "Được rồi, đơn giản mà, máu của tôi lúc trước cung cấp đã hết rồi à?"
Nhân viên nghiên cứu: "Chưa hết."
Cảnh Tây: "Vậy mấy người lấy lượng còn lại ra đi, làm một lớp da nhân tạo nữa, sau đó chúng ta gọi video, coi như là mặt đối mặt kiểm tra rồi."
Nhân viên nghiên cứu: "..."
Ý tưởng này cũng quá...!Nhân viên nghiên cứu lặng lẽ quay sang nhìn giám đốc Đoạn.
Đoạn Trì trong đáy mắt lãnh đạm bỗng dâng lên chút ý cười: "Không cần máu đâu, cứ gọi video trước đi."
Cảnh Tây vô cùng hài lòng.
Vì chưa trò chuyện cùng ai trên Tinh Võng nên cậu muốn thử chút.
Ba phút sau, Đoạn Trì cùng nhân viên nghiên cứu cũng mang kính thực tế ảo tiến vào Tinh Võng, tìm được phòng của cậu, dùng mật mã mở cửa, phát hiện đây quả thật là một phòng dùng để trò chuyện.
Bốn phía được bao bọc trong không khí ấm áp, ba ghế sô pha đơn xếp xung quanh một cái bàn tròn nhỏ màu trắng.
Trước khi tiến vào mọi người đều có thể lựa chọn hình tượng biểu hiện cho bản thân, ba người đều dùng hình ảnh thực của mình.
Nhân viên nghiên cứu nhìn thấy Cảnh Tây ngồi trên sô pha, thần sắc lười nhác thả lỏng, khóe miệng cong cong cười, vô cùng mê người.
Ngày đó anh ta đi theo giám đốc Đoạn đến viện nghiên cứu nên không có tiếp xúc thiếu niên này, chỉ thông qua đồng nghiệp mà biết được người nọ là một sinh viên 18 tuổi, lớn lên rất đẹp.
Giờ phút này vừa nhìn thấy, anh ta nghĩ thầm này nào phải rất đẹp, mà là quá đẹp, đẹp đến rụng rời!
Anh ta lại liếc mắt sang giám đốc Đoạn.
Đoạn Trì chỉ lẳng lặng nhìn thiếu niên, sau đó ngồi xuống phía đối diện.
Nhân viên nghiên cứu theo sau ngồi xuống.
Tình hình là cần hai nhân viên nghiên cứu thực hiện kiểm tra, nhưng đây không phải là gặp mặt trực tiếp trong hiện thực, không cần phiền phức như vậy, chỉ cần một mình anh ta chủ trì là được.
Vì thế anh ôn hòa hỏi thiếu niên về ý tưởng của cậu.
Cảnh Tây hướng qua Đoạn Trì: "Giám đốc Đoạn nghĩ như thế nào?"
Ngũ quan của Đoạn Trì tuấn mỹ bức người ở trong thực tế ảo lại có chút nhu hòa, hoàn toàn đã bớt đi nhiều cảm giác cường thế ở cục cảnh sát lúc trước: "Tôi đương nhiên hi vọng cậu không cần phải đến cách ly."
Cảnh Tây: "Ồ, cũng được, nhưng tôi muốn đưa ra chút điều kiện."
Đoạn Trì: "Cậu nói đi."
Cảnh Tây: "Giám đốc Đoạn không thích bị người khác khống chế đúng không?"
Đoạn Trì thẳng thắn gật đầu: "Đúng vậy."
Ngón trỏ thon dài của Cảnh Tây nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn: "Tôi cũng không có hứng thú muốn khống chế anh.
Chúng ta cứ chờ cho tới khi kích thích tố của anh vượt mức bình thường rồi gặp nhau, lần sau nữa lại gặp tiếp, cứ thế kéo dài, thuận tiện rèn luyện ý chí của anh, anh thấy được không?"
Đoạn Trì không thẳng thắn phản đối: "Tôi muốn gặp cậu một lần ở hiện thực rồi mới quyết định."
Cảnh Tây: "OK, tôi sẽ gặp anh khi anh không thể chịu được nữa."
Nhân viên nghiên cứu ngồi ngốc bên cạnh có chút nhịn không được.
Một sinh viên chưa bước ra đời dám đặt điều kiện với giám đốc Đoạn, ban đầu anh ta còn ảo tưởng đủ loại khả năng, dù không phải "Giám đốc vứt ra một tờ chi phiếu mặc ngươi muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu" cũng đều là những cảnh tượng có kịch bản tương đương, ai ngờ tình huống lại phát triển theo hướng như thế này.
Anh ta cũng là người của tộc Thiên Lang, trong khoảng thời gian này vẫn luôn đi theo giám đốc Đoạn, chịu đựng một áp lực rất lớn, những tưởng kỳ công tác này chỉ thiếu một chút nữa là kết thúc lại bị chặt ngang như vậy, bèn chen vào nói: "Không thể không thể, cố gắng chống cự đến cực hạn sẽ xảy ra chuyện xấu.
Chúng ta vẫn nên ước định một khoảng thời gian gần nhất để thương lượng đi."
Cảnh Tây chậc lưỡi phiền toái một tiếng, nghĩ đến chống cự thêm một tuần nữa cũng chưa đến mức cực hạn, hoàn toàn không xảy ra vấn đề gì, mất kiên nhẫn nói: "Em trai tôi sắp đính hôn, dạo này tôi rất bận, căn bản không rảnh."
Nhân viên nghiên cứu nhiệt liệt đề cử bản thân: "Cậu cần giúp đỡ gì? Tôi quen biết rất nhiều người, kinh nghiệm cũng nhiều, chúng ta gặp mặt nói chuyện ăn một bữa cơm nhé?"
Cảnh Tây thành khẩn nhìn anh ta: "Không cần đâu, tôi không phải muốn giúp em trai chuẩn bị lễ đính hôn, mà là muốn chia rẽ hai người đó, còn một tuần nữa là đến buổi lễ rồi, thời gian hiện tại của tôi rất gấp, hi vọng anh có thể thông cảm."
Nhân viên nghiên cứu: "..."
Con mẹ nó...!Loại sự tình này làm sao anh ta thông cảm nổi!
Không đúng! Vì sao cậu ta lại muốn chia rẽ một cặp đôi đang yêu nhau? Chẳng lẽ là tình đơn phương?
Thiếu niên này nếu như có tình cảm với người khác thì giám đốc Đoạn phải làm sao bây giờ?
Nhưng nhân tố cảm tình cũng là một vấn đề cần bàn luận cấp thiết trong hiệp ước, anh ta nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Vì...!vì sao?"
Cảnh Tây vô cùng phiền muộn: "Vì tôi chỉ lớn hơn cậu ta ba tháng mà lại phải làm anh, tôi không thích."
Nhân viên nghiên cứu: "..."
Thiếu niên, tâm tư của cậu cũng khó dò quá nha.
Đoạn Trì nhớ lại hình ảnh thiếu niên khí chất bừng bừng trong video, trong lòng như có vết mèo cào ngưa ngứa, hỏi: "Vào ngày đính hôn cậu tính động thủ?"
Cảnh Tây nhìn hắn một cái.
Đoạn Trì biết mình đã đoán đúng, hỏi tiếp: "Ngày hôm đó tôi đi cùng cậu được không?"
Nhân viên nghiên cứu oa oa bên cạnh: "A đúng rồi! Chúng ta có thể gặp nhau ở đó để nói chuyện trực tiếp."
Anh ta theo bản năng muốn bổ sung: "Đến lúc đó nếu cậu bị đánh lại, giám đốc Đoạn còn có thể cho cậu mượn sức hỗ trợ." nhưng nghĩ lại thiếu niên này còn có bản lĩnh lấy một chọi hai Dị Lang, liền nuốt ngược suy nghĩ này vào bụng.
Cảnh Tây nhìn Đoạn Trì: "Ngài có thể bảo đảm vòng tay không báo động không?"
Đoạn Trì vẫn như cũ thẳng thắn: "Không xác định, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Cảnh Tây suy ngẫm: "Ngày hôm đó ngài vẫn nên cách xa tôi một chút cho an toàn."
Đoạn Trì: "Được."
Đề tài dừng lại ở đây, Cảnh Tây nói cho hai người thời gian và địa điểm của buổi lễ rồi nhanh chóng rời khỏi Tinh Võng.
Hệ thống nhỏ: "Ồ ngài thế nhưng lại đồng ý gặp mặt giám đốc Đoạn nha."
Cảnh Tây "ừ" một tiếng.
Bởi vì khi cha cậu nhắc tới Đoạn Trì, dù biết chắc sẽ bị từ chối nhưng vẫn có lòng gửi thiệp mời.
Bọn họ hẳn nghĩ người nọ sẽ không xuất hiện, vậy thì khi hắn ta chân chân chính chính có mặt tại buổi lễ, không biết sẽ náo động như thế nào.
Đương nhiên cậu cũng không hiểu rõ Đoạn Trì, xác suất hắn đến và không đến là 50-50, vẫn cần phải nghĩ cách khác để cứu lấy nhiệm vụ.
Nghĩ góc độ khác thì trong quá trình cậu ở thế giới vẫn sẽ xui xẻo gặp một Dị Lang khác, lại xui xẻo hơn có thể dính hố bom "one and only", khẳng định không thể trốn tránh mãi.
Đoạn Trì qua một tuần bình tĩnh, nếu muốn gặp thiếu niên trong hiện thực thì không cần phải chờ lâu lắm.
Vốn dĩ hắn cũng dự tính sẽ chờ đợi một tuần, thời gian đích thực vừa khớp, vì vậy không chần chừ quyết định đi.
Cảnh Tây nghỉ ngơi một đêm, tranh thủ nghe đoạn ghi âm của em trai và Tiểu Huệ.
Tuy rằng không có thân mật, cũng không làm gì khác thường nhưng Tiểu Huệ có khóc lóc đòi ôm Ất Tuấn, em trai của cậu ngay lập tức đồng ý.
Hệ thống nhỏ: "Nếu hắn nói là đó là cách tốt nhất để an ủi một cô gái vừa muốn tự sát, ngài nghĩ nữ chính liệu có tin không?"
Cảnh Tây cười cười: "Gấp làm gì? Ngươi phải tin tưởng thực lực của Tiểu Huệ chứ, càng gần đến ngày đính hôn, cô ta sẽ càng "thống khổ" hơn."
Hệ thống nhỏ ồ lên cảm thấy rất có đạo lý, mười phần nhiệt tình tiếp tục theo dõi hai người.
Cảnh Tây thu thập một phen, lại khởi động xe thể thao rời đi, nhanh chóng đến trước một tòa nhà cũ kĩ.
Sau khi Chu gia phá sản, biệt thự bị tịch thu, mấy năm vừa qua đã qua tay hai vị chủ nhân.
Trước khi ông nội Ất Chu qua đời đã đem biệt thự này mua lại, để lại cho Ất Chu, cũng đem một số vật dụng cũ ngày trước của Chu gia tìm về.
Cảnh Tây mở cửa, phân phó cộng sự nhỏ mở bản đồ khu biệt thư ra, còn có khả năng thì tìm cho cậu video hiện trường ngày xưa.
Mấy năm qua toàn bộ hệ thống người máy AI ở biệt thự đã thay đổi vài phiên bản, may mắn thay dù cho có nâng cấp hay dỡ bỏ thì hệ thống nhỏ vẫn có thể tìm được dấu vết rồi khôi phục lại, sau đó gửi dữ liệu vào điện thoại di động của Cảnh Tây.
"Ngài muốn làm gì vậy ạ?"
Cảnh Tây cười nói: "Đương nhiên là làm gì đó hữu dụng rồi."
Cậu chậm rãi bước vào biệt thự.
Nơi này không có vườn hoa rộng lớn, nhưng cũng vô cùng yên tĩnh.
Cậu chọn ra vài điểm không hài lòng, liên lạc với công ty nội thất, chờ nhân viên đến đây bắt đầu làm việc rồi mới rời đi.
Về đêm, giám đốc Ất tâm trạng vui mừng phấn khởi trở về nhà, kể rằng ở bữa tiệc đã gặp được Đoạn Trì, cũng ngay vừa lúc mọi người xung quanh đang nói về việc đính hôn của con trai, Đoạn Trì đã đáp ứng, tỏ vẻ sẽ đến.
Mẹ kế cùng Ất Tuấn đều vô cùng kinh hỉ: "Thật sao? Không phải chỉ là thuận miệng nói thôi ư?"
"Thật sự đấy.", giám đốc Ất cười nói: "Hắn kỳ thật không cần nói gì về việc này, nếu đã chủ động nói ra hẳn là sẽ đến thật."
Ông cũng đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, suy đoán nói: "Ở đây hắn có công ty con, tôi nghe ra hắn có ý tứ muốn ở Khâu Tự phát triển hơn, chúng ta và Kim gia ở nơi này có địa vị gì? Hai nhà cùng liên hôn, hắn đến tham dự cũng không phải là ngoài ý muốn."
Cảnh Tây lười nhác ngồi trên ghế sô pha giội một gáo nước lạnh: "Con cảm thấy rằng địa vị của hai nhà cũng không đến mức phải làm hắn tự mình đi một chuyến đâu."
Ba người tức khắc trừng mắt.
Giám đốc Ất giáo huấn cậu: "Đạo lý đối nhân xử thế thì con biết cái gì? Con xem lại cái mồm quạ đen của mình đi!"
Thấy cậu vẫn tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt, giám đốc Ất khẳng định con trai lớn quả thật chỉ muốn một lòng ăn chơi trác táng.
Thế nhưng Ất Chu vẫn là con trai trưởng của ông, toàn xã hội đều đã công nhận.
Ông rất coi trọng danh dự, tuy không xem trọng Ất Chu cũng không nghĩ nó sẽ đi con đường này, đặc biệt là sau khi cha qua đời, ông càng không muốn nghe người khác nói ông không biết dạy con.
Ông nói: "Hai ngày này ở nhà suy ngẫm về bản thân, Tiếu Tuấn đính hôn xong cha sẽ tìm việc làm cho con."
Cảnh Tây xua xua tay: "Cảm ơn cha, nhưng con không đi làm đâu."
Giám đốc Ất: "Chuyện này không phải do con quyết định!"
Lời nói của ông đi từ tai này lọt qua tai kia của Cảnh Tây, cậu vẫn như cũ làm theo ý mình.
Thảnh thơi chơi hai ngày, trước lễ đính hôn ba ngày, cậu mang tệp ghi âm của em trai mình đưa cho nữ chính.
Hệ thống nhỏ cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn: "Ngài không phải muốn động thủ ở lễ đính hôn sao? Hay là lo lắng nữ chính chịu đựng không nổi?"
Fan não tàn của hệ liệt văn này biu biu bắn pháo hoa khen thưởng: "Nữ chính của chúng ta có nội tâm vô cùng cứng cỏi, gặp mạnh đối mạnh, đối diện với loại tình huống ấy vẫn có thể..."
Cảnh Tây ngắt lời nó: "Không phải vì cái này."
"Ở lễ đính hôn, phụ nữ nên vui vẻ hạnh phúc, ta chưa chào hỏi chúc phúc cho cô ấy đã thọc một dao thật điếng người, làm như thế khác nào quy tắc ứng xử quăng cho chó gặm?"
Trong khoảng thời gian này, cậu cũng đã sớm gặp qua nữ chính vì cô cũng thường xuyên ở lại biệt thự để ăn cơm.
Cô tên là Kim Ngữ Mộng, lớn lên vô cùng xinh đẹp, khóe miệng luôn cong cong nở nụ cười, tựu chung lại là vẻ đẹp tiêu biểu của một nàng công chúa.
Sau khi quan sát, Cảnh Tây biết cô có thể chịu đựng được đả kích lớn, nhưng điều này cũng không có nghĩa cậu nên đẩy nước cờ nhanh hơn hơn.
Cậu muốn nói chuyện riêng tư với cô, nhưng không phải vào ngày mà một người phụ nữ xứng đáng được hưởng niềm hạnh phúc nhất.
Hai người hẹn nhau ở một tiệm cà phê.
Vừa đúng 8 giờ, Kim Ngữ Mộng đẩy cửa bước vào, nhìn qua một vòng đã tìm thấy, nhanh chóng tiến đến: "Anh chồng tìm em có chuyện gì không?"
Cảnh Tây nhìn cô: "Anh muốn nói cho em biết một sự thật, có lẽ sẽ khiến em không vui lắm đâu."
Nụ cười trên môi Kim Ngữ Mộng hơi cứng lại.
Cảnh Tây: "À, không đúng, anh nói sai rồi."
Kim Ngữ Mộng liền thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cậu đang nói đùa.
Thế nhưng ngay sau đó, cô lại nghe đối phương nói thêm một câu: "Phải sửa lại một chút, bỏ hai chữ "có lẽ" đi mới đúng.".