Edit: jena
Phong Bạch Thanh không có thói quen biến thành hình thú, vì vậy phải tìm một chỗ kín đáo để đổi lại hình người, mặc quần áo vào rồi đến bệnh viện.
Cậu đã bắt đầu sử dụng được giọng nói của mình, nhưng nói chuyện lâu sẽ có chút đau đớn nên vẫn mang theo thiết bị cảm ứng.
Cậu nhìn thấy kế toán não tàn bình tĩnh như thường, nghĩ rằng tình trạng con thỏ nhỏ cũng không tệ lắm, thậm chí cậu còn tưởng tượng ra cảnh con thỏ nhỏ hai mắt phiếm hồng khóc lóc kể lể cho mình nghe chuyện.
Ai ngờ khi đến bệnh viện, con thỏ nhỏ vẫn còn đang nằm trong phòng cấp cứu.
Tình trạng nguy kịch cận kề cái chết đã báo động đến ba lần.
Bác sĩ nói rằng nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng, vẫn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Mặt cậu đen lại: "Tại sao lại như vậy?"
Lộ A: "...!Thì...!Bom có sức sát thương tương đối lớn."
Phong Bạch Thanh nhìn cậu: "Có thể cứu chữa được không?"
Lộ A: "Tôi cũng không chắc."
Phong Bạch Thanh: "Nếu không cứu được thì sao?"
Lộ A bày ra bộ dạng đau khổ: "Cậu xem cậu kìa, sao lại nói chuyện xúi quẩy như vậy?"
Vài vệ sĩ phụ họa: "Đúng thế đúng thế, người có mệnh cát ắt có quý nhân phù trợ, cậu ấy chắc chắn sẽ không sao đâu."
Lời thì nói thế, trong thâm tâm họ vẫn có chút sợ, không thể ngồi yên mà cứ đi qua đi lại.
Phong Bạch Thanh không muốn ngồi chờ không, túm kế toán não tàn qua một góc khuất tâm sự.
Vài vệ sĩ thấy thiếu gia không cho mình đi cùng thì thấp thỏm chờ ở hành lang, nhìn thấy giám đốc Đoạn và Ất Chu từ xa đi đến, liên tục gật đầu cảm ơn không ngừng.
Đoạn Trì nhàn nhạt "ừm" một tiếng, nắm chặt lấy tay Cảnh Tây.
Dù hắn biết có thân thể dự phòng nhưng tận mắt nhìn người yêu bị thương ngã xuống, hắn vẫn chịu không nổi.
Nếu không phải thời điểm không đúng, hắn còn muốn ôm ghì cậu vào lòng, không cho đi đâu nữa.
Cảnh Tây biết tâm tình của hắn, niết niết xoa bóp bàn tay đang căng chặt của hắn trấn an.
Hai người nắm tay nhau ngồi xuống ghế, ngoài mặt đang đợi như vệ sĩ nhưng thật ra thông qua hệ thống đã có thể nắm bắt được thông tin ở mọi nơi.
Cục quản lý đã biết được vị trí của chuỗi số liệu dị thường, bắt đầu gửi thông tin cho nhóm đặc vụ, dặn bọn họ sửa bug xong thì ở lại thế giới đó đợi lệnh tiếp theo, chờ kế hoạch kế tiếp.
Bên này tuyến truyện Cảnh Tây cần xử lý khá nhiều, đặc biệt đã đánh nhau với chuỗi số liệu kia, trong cục biết rằng một mình cậu khó làm được hết nên cũng cho vài người đến giúp đỡ, Lộ A là một trong số đó, còn những người khác đang ở khu vực khác.
Chuỗi số liệu dị thường phân liệt thành những nguồn năng lượng nhỏ khác nhau, nếu là mỗi nguồn năng lượng đó mạng ngang ngửa với người phụ nữ mà Cảnh Tây đối đầu lần này thì nó hoàn toàn có thể đem nhóm đặc vụ nuốt trọn, nhưng may mắn thay những nguồn năng lượng mà họ gặp được đều nhỏ, không vượt mức bình thường.
Khi Đoạn Tu Văn gặp nguy hiểm đã biến thành nguyên hình thú để bảo vệ Kim Ngữ Mộng, chỉ bị thương nhẹ; bên phía thầy giáo đơn giản hơn, cậu trực tiếp mọc cánh ra giúp Úc Bạc tránh được một kích trí mạng; chỉ có bên Hồ Tiêu tương đối thảm, vì lúc đó cậu đang đóng phim, người trong cục không kịp đến giúp, sợ là cần phải tĩnh dưỡng ở bệnh viện một thời gian.
Tần Triệu đã đến nơi, đang ở bên cạnh cậu.
Ba nguồn năng lượng phân mảnh của chuỗi số liệu dị thường ở ba cốt truyện này đều đã bị người trong cục giải quyết, tạm thời chưa xuất hiện nguy cơ khác.
Vẫn còn lại hai cốt truyện: một cốt truyện đã có đặc vụ gắt gao bảo vệ, hoàn toàn an toàn; một cốt truyện khác vẫn chưa bắt đầu vì nhân vật chính chưa sinh ra, vì vậy không cần phải theo dõi.
Cảnh Tây nhắn tin cho các nhân vật chính, dặn dò bọn họ gần đây hãy chú ý an toàn, sau đó liên lạc với đồng nghiệp, dặn họ tiếp tục trấn thủ ở khu vực phụ cận.
Hệ thống nhỏ thở dài một hơi: "May là không có chuyện gì."
Cảnh Tây "ừm" một tiếng.
Hệ thống nhỏ: "Hi vọng các nhân vật chính ở thế giới khác cũng không sao.
Ngài nghĩ thử nó muốn làm gì vậy? Cắn nuốt năng lượng của họ rồi tử chiến với chúng ta?"
Cảnh Tây: "Có lẽ vậy."
Hệ thống nhỏ: "Vậy thì chúng ta đánh chết nó luôn đi, về sau cũng bớt lo."
Cảnh Tây: "Ừm."
Hệ thống nhỏ cảm thấy chủ nhân mình có chút thất thần, hỏi: "Ngài lại suy nghĩ gì vậy?"
Cảnh Tây: "Suy đoán cơ chế vận hành của nó."
Hệ thống nhỏ: "Bây giờ đã biết nó có thể ngụy trang và cắn nuốt năng lượng của người khác."
Cảnh Tây: "Vấn đề nằm ở chỗ "cắn nuốt" đó."
Hệ thống nhỏ: "Dạ?"
Cảnh Tây: "Nếu ta là nó, dùng toàn bộ sức mạnh của mình để nuốt trọn năng lượng của toàn bộ người ở trong một thế giới, nhiêu đó năng lượng là nhiều hay ít đây?"
Hệ thống nhỏ: "..."
Cốt truyện cần vài nguồn năng lượng lớn để chống đỡ, thường là do nhân vật chính đảm nhiệm, những nhân vật còn lại thì không có nhiều năng lượng lắm.
Nhưng là con sâu cái kiến thì vẫn là người có da có thịt, có năng lượng, trong một thế giới lại có nhiều người như vậy, nếu toàn bộ nuốt hết...!Nó nghĩ đến hình ảnh đó, thiếu chút nữa chết máy tại chỗ.
Nó run rẩy hỏi: "Hẳn là nó...!nó không nuốt được đúng không?"
Cảnh Tây: "Không phải là nuốt không được, có lẽ là không có cách để nuốt, hoặc là nuốt xong cũng vô dụng."
Nhưng tại sao?
Cậu cẩn thận sắp xếp lại các sự kiện, đột nhiên Lộ A lại gửi tin, nói là không chịu nổi áp lực từ Phong Bạch Thanh, muốn đem chuyện thân thể ra nói.
Cậu cảm thấy không sao cả, dù sao Phong Bạch Thanh cũng đã gặp nhiều chuyện huyền huyễn khoa học không thể lí giải, chắc sẽ không để bụng thêm một chuyện nữa đâu.
Cậu trả lời: [ Cậu giúp tôi hỏi cậu ấy một chút, lúc trước người phụ nữ kia làm gì cậu ấy. ]
Lộ A trả lời rất nhanh: [ Cậu ấy nói trong ý thức mơ hồ trong nháy mắt, tôi cảm thấy có thể là nó cố ý nói những lời đó để đâm thủng phòng tuyến tâm lý của cậu ấy, nhân cơ hội đó thôi miên. ]
Cảnh Tây đọc tin nhắn xong, nhớ lại vài lần nó xuất hiện, đưa ra được một suy đoán.
Đoạn Trì cũng đang suy nghĩ về chuyện chuỗi số liệu dị thường, kể cho cậu nghe nội dung hai cuốn tiểu thuyết, hỏi: "Có phải khá giống nhau đúng không?"
Cảnh Tây nghiền ngẫm, có chút buồn cười, băn khoăn đến trường hợp không đúng, vẫn nhịn xuống: "Có lẽ vậy."
Hệ thống nhỏ ngạc nhiên: "Hai người đang nói gì vậy?"
Cảnh Tây chưa kịp trả lời, hai người Lộ A đã quay lại.
Phong Bạch Thanh chưa hỏi rõ chuyện, chỉ được nghe đến "chuyển đổi thân thể", vì vậy nhìn sang Ất Chu.
Cảnh Tây vô tội nhìn lại.
Phong Bạch Thanh bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, cảm thấy mình lúc trước còn lo lắng cho chuyện tình cảm của tên này, quả thật đúng là ngu ngốc mà.
Thế nhưng biết được rằng con thỏ nhỏ không sao, cậu cũng yên tâm, chỉ có vệ sĩ vẫn chưa biết gì, sợ hãi đi qua đi lại đến chóng mặt.
Cửa phòng cấp cứu mở ra.
Trình độ y học phát triển, bị thương nặng như vậy vẫn có thể kéo người từ quỷ môn quan trở về, chỉ là cần phải ở khoang hồi phục thêm 24 giờ nữa.
Lúc này quản gia trong nhà cũng đã đến nơi, nghe xong thì nhẹ nhõm một hơi.
Đầu bếp đang ở trên đường nghe được tin cũng tức tốc chạy đến, hai mắt còn đỏ hoe.
Phong Bạch Thanh lại nhìn lướt qua người nào đó.
Cảnh Tây vô cùng bình tĩnh, còn tiến tới an ủi mọi người vài câu.
Đoàn người quản gia biết là nhờ hai người họ vô tình đi ngang qua nên cứu con thỏ nhỏ kịp thời, từ trưa đến giờ vẫn chưa ăn gì nên muốn mời họ về nhà để đầu bếp nấu một bữa cơm thịnh soạn.
Phong Bạch Thanh vẫn còn một bụng nghi vấn, không có ý kiến với chuyện này.
Bọn họ để một người ở lại bệnh viện, còn lại đều lên xe quay về biệt thự.
Sau đó Phong Bạch Thanh dẫn mọi người vào thư phòng, vừa đóng cửa lại đã hỏi: "Giải thích một chút đi."
Cảnh Tây: "Chờ một chút nha."
Phong Bạch Thanh: "Chờ cái gì?"
Cảnh Tây: "Chờ sếp lớn của tụi tôi tới đây."
Phong Bạch Thanh: "Sếp lớn của các cậu?"
Cảnh Tây: "Ông lão si ngốc ấy."
Phong Bạch Thanh: "..."
Lộ A: "Hả?"
Cảnh Tây đơn giản kể lại, Lộ A cười đến đứng không vững, muốn xem ảnh chụp, còn xin phép giữ làm quà tinh thần.
Hệ thống nhỏ số hiệu 44 thủ phạm photoshop: "..."
Ông lão si ngốc đang được cấp dưới thảo luận hiện tại đang bận đến sứt đầu mẻ trán.
Nhưng chuyện có nặng thì phải có nhẹ, có nhanh thì phải có chậm, dù bận đến đâu ông cũng phải chạy qua chỗ Cảnh Tây một chuyến.
Lúc này hiển nhiên là vẫn chưa tìm được thân thể phù hợp, cũng may là bên Cảnh Tây còn dư một thân thể, vừa lúc có thể cho ông dùng.
Cảnh Tây nhận được tin của sếp, rất hào phóng: "Được thôi, sếp tới đây đi."
Sếp nhận được tọa độ của cậu, nhanh chóng truyền tống qua.
Vừa mở mắt, ông cảm thấy cả người đau nhức, trên người cắm đầy ống dẫn, mà trước mặt đang có ba người đang đứng – Cảnh Tây, Lộ A và K Cơ.
Ba người đứng trong phòng bệnh, vừa gặm trái cây vừa nhìn ông.
Cảnh Tây còn chưa đã ghiền, lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Sếp: "...".