Đêm đã khuya, ánh đèn đường rọi xuống vỉa hè, chiếu rõ hai chiếc bóng của Đá và mẹ anh.
Mẹ Đá cứ tủm tỉm cười từ lúc ra khỏi bệnh viện, Đá nhìn ông, mấy lần muốn nói rồi lại thôi.
Mẹ Đá trông thì giống người ruột để ngoài da nhưng thật ra lại cực kì tinh tế, ông nhận thấy con trai có tâm sự nên che miệng ho khan rồi mở lời: "Con muốn nói gì sao?"
Đá mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác: "Ừm...!mẹ thấy em ấy thế nào?"
Mẹ Đá hỏi lại anh: "Con nghĩ sao?"
Đá ngập ngừng: "Chắc là mẹ cũng thích em ấy?"
Mẹ Đá bỗng dừng bước, Đá tuy khó hiểu nhưng cũng đứng lại theo.
Mẹ Đá nhìn anh, khuôn mặt của ông dù tuyệt đẹp nhưng khi nghiêm túc vẫn tạo ra uy áp nhất định với người đối diện.
Đá nhíu mày.
Anh hiểu rất rõ mẹ mình, trong nhà ông luôn là người nói nhiều nhất, cũng là người cười nhiều nhất.
Ông như cây cầu nối giữa anh và ba, duy trì không khí hài hòa hạnh phúc của gia đình.
Đá luôn thấy nụ cười hiện hữu trên môi mẹ, trừ lúc ông chiến tranh lạnh với ba.
Tuy nhiên, nếu mẹ có thể nắm được người tâm tư khó lường như ba anh trong lòng bàn tay thì chắc chắn không phải người nông cạn.
Đá hơi lo lắng, mẹ anh không đồng ý sao? Mẹ không thích sự đơn thuần của Sữa Chua?
"Mẹ..."
Đá vô thức đứng thẳng người.
Anh đã nghĩ kĩ rồi, dù mẹ thích hay không thích anh vẫn sẽ ở bên Sữa Chua.
"Mẹ thích Sữa Chua lắm lắm luôn! Sao giờ con mới để mẹ gặp nó hả?? Vừa trắng vừa ngoan y như cục bột vậy, sao có thể đáng yêu như thế chứ?..."
Đá: "..." Được rồi, là anh nghĩ nhiều.
Hai người tiếp tục rảo bước dưới ánh sáng vàng cam ấm áp của đèn đường.
Mẹ Đá không ngừng thao thao bất tuyệt mắt Sữa Chua to tròn thế nào, giọng cậu dễ thương ra sao.
Đá kiên nhẫn nghe từng câu một, thỉnh thoảng lên tiếng bày tỏ mình vô cùng đồng quan điểm với mẹ.
Chẳng mấy chốc hai người đã về tới nhà, đèn phòng khách sáng trưng, Đá chưa cần vào đã tưởng tượng ra dáng vẻ ba mình ngồi trên sô pha sốt ruột chờ đợi.
Ba Đá là người lạnh lùng và điềm tĩnh, nhưng hai từ ấy không áp dụng được khi đụng tới chuyện của mẹ anh.
Quả nhiên, vừa thấy hai người đặt chân vào phòng khách thì ba Đá đã lên giọng: "Đi đâu mà giờ này mới về?"
Đá hơi cúi người chào ông, sau đó cất giày của mình và mẹ vào trong tủ, anh trả lời: "Tới bệnh viện thăm bạn trai con."
Ba Đá liếc mẹ Đá: "Em tới đó làm gì?"
Mẹ Đá vòng tay qua cổ chồng: "Em tới xem con dâu tương lai, đáng yêu lắm, mắt nhìn của Đá không tồi!"
"Thế à." Ba Đá nhìn về phía con trai đang bước lên tầng: "Hôm nào dẫn về nhà cho ba xem."
Đá gật đầu: "Đợi em ấy khỏe lại con sẽ hỏi thử."
Đợi anh lên tầng, ba Đá mới quay ra hỏi mẹ Đá: "Nó nghiêm túc à?"
Mẹ Đá cười: "Ừ, nghiêm túc."
Ba Đá không nói gì, ông nhoài người tự rót cho mình một chén trà.
Đứa con trai này tính cách giống ông tới bảy phần, lạnh lùng khó đoán, hiếm khi đặt nhiều tình cảm vào một điều gì đó.
Từ bé tới giờ anh làm gì cũng giỏi, nếu có việc chưa hoàn hảo sẽ học tới khi làm thật tốt thì thôi.
Tính cách chăm chỉ và cầu tiến này tuy rất đáng quý, nhưng đáng lo là dường như Đá chẳng đặc biệt yêu thích gì cả.
Đối với anh, việc học tập chỉ là một nhiệm vụ cần phải hoàn thành.
Âm nhạc, mỹ thuật, thể thao, thứ nào anh cũng biết một chút, không quá ít cũng chẳng quá nhiều.
Ba Đá chưa từng thấy con trai dành nhiều tâm sức và thời gian cho điều gì cả.
Lần này là ngoại lệ.
Anh về nhà lúc chiều muộn, rời nhà lúc sáng sớm, trong bữa cơm tối hay ngẩn ngơ nghĩ gì đó, ánh mắt nhuốm đầy dịu dàng.
Vài tháng trước anh bỗng nói mình đã tham gia vào một câu lạc bộ, sau đó không bao lâu thì đột nhiên tuyên bố mình có bạn trai.
Ba Đá vô cùng tò mò, rốt cuộc là kiểu người thế nào đã khiến con trai ông thay đổi nhiều đến vậy?
Cùng lúc ấy, Đá đang ở trên phòng, anh không tắm mà mở cửa ra ngoài ban công rồi lấy điện thoại bấm số.
Sau một tràng tiếng "tút, tút", đầu dây bên kia có người nối máy, một giọng nam trầm và hơi cứng nhắc vang lên: "Alo?"
Đá dựa vào ban công, thân thể dong dỏng của thiếu niên tựa như một cây trúc thẳng tắp kiên cường, anh đáp lời: "Anh ba, chuyện em nhờ anh tìm hiểu, anh có tìm được thông tin gì không ạ?"
———
Ngày hôm sau là Chủ nhật.
Buổi sáng, Sữa Chua mơ màng tỉnh giấc, việc đầu tiên cậu làm chính là đưa mắt nhìn quanh một vòng.
Bên giường bệnh có chàng trai đang đọc sách, chỗ anh ngồi vừa vặn ngay dưới cửa sổ, ánh nắng chiếu vào, nhảy nhót trên sườn mặt tuấn tú của anh.
Sữa Chua hốt hoảng ngồi dậy, do động tác quá vội vàng nên tay trái chống hụt xuống giường.
Ngay lúc cả người cậu sắp ngã nhào xuống giường bệnh, có bàn tay nhanh chóng vươn ra, ôm Sữa Chua vào lòng.
Mùi nước xả vải quen thuộc ập vào mũi, kèm theo đó là cảm giác mát lạnh chỉ người này mới có, Sữa Chua lén lút hít sâu một hơi, sau đó đỏ mặt nói: "Cảm ơn anh."
Đá mỉm cười vỗ vỗ đầu người trong ngực, sau khi đặt cậu lên giường, anh quay người vào nhà vệ sinh.
Sữa Chua vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, cậu lơ đễnh nhìn đồng hồ trên tường, mười giờ hai mươi lăm phút.
Sữa Chua chớp chớp mắt, mười giờ hai mươi lăm phút?
Mười rưỡi?! Cậu ngủ tới mười rưỡi!
Sữa Chua sốc tới nỗi tỉnh cả người, bình thường bố mẹ ở đây thì không sao, nhưng hôm nay người trông cậu lại là Đá.
Vậy mà cậu lại ngủ nướng ngay trước mặt anh!
Sữa Chua cực kỳ muốn đào một cái hố để chui xuống.
Khi Đá ra khỏi phòng vệ sinh thì thấy Sữa Chua đang nhìn đồng hồ treo tường một cách ai oán, vì mới ngủ dậy nên quần áo cậu hơi xộc xệch, cổ áo trễ xuống lộ ra một bên vai trắng tới phát sáng.
Trên mái đầu đen nhánh của cậu còn trồi lên một cọng tóc ngốc, vẻ đáng yêu và gợi cảm cùng tồn tại trên một thân thể, lại không có chút mâu thuẫn nào.
Đá lại gần dùng tay ép cọng tóc xuống, không ngờ khi thả tay ra nó vẫn kiên cường ngóc dậy.
Anh phì cười.
Sữa Chua nghĩ anh cười mình ngủ nhiều, vừa lo lắng vừa xấu hổ, yếu ớt giải thích: "Bình thường...!bình thường em không ngủ nướng đâu."
Cậu ngẩng đầu, nhìn anh đầy tội nghiệp: "Ngày nào em cũng dậy sớm hết, cả chủ nhật cũng thế."
Đá cảm thấy bộ dạng này của Sữa Chua rất đáng yêu nên không nhịn được mà cúi xuống đặt một nụ hôn lên mắt cậu, giọng nói như dỗ trẻ nhỏ: "Ừ, em đang bệnh, ngủ nhiều chút mới tốt."
Sữa Chua được hôn lại đỏ mặt, cậu gật đầu rồi lại lắc đầu, lung tung rối loạn hết cả lên.
Đá vừa cười vừa xoa đầu cậu: "Em làm cái gì thế..."
Dứt lời lại hôn lên má cậu thêm cái nữa.
Sữa Chua đẩy Đá ra, thở phì phò: "Anh...!anh..." Đang nói chuyện thì đừng có động tay động chân!
Đá đứng thẳng người, chỉ về phía phòng vệ sinh: "Đi đánh răng rửa mặt đi."
Sữa Chua như được tha bổng, cậu lao thẳng vào phòng vệ sinh.
Khi đã xong xuôi, cậu mở cửa đi ra thì thấy phòng bệnh trống không.
Bụng Sữa Chua biểu tình, cậu xoa xoa nó, nghĩ rằng Đá đi lấy đồ ăn cho mình nên ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi.
Lúc này, ngoài phòng bệnh, vị bác sĩ Omega, Đá và ba mẹ Sữa vừa từ công ty về đang đứng thảo luận.
Trông bác sĩ rất vui vẻ, ông vừa cười vừa trịnh trọng nói: "Tôi thông báo một tin vui, nhóm bác sĩ vừa đưa ra một giải pháp không tồi cho gia đình."
Ông chắp hai tay ra sau lưng: "Đánh dấu tạm thời."